Bên trong Bách Hoa thành rất yên lặng, dưới không trung màu xanh ngọc, là những cây cối màu xanh
biếc che trời, những chiếc máy bay chiến đấu bị nổ tung nở rộ dưới vòm trời, từng chiếc, từng
chiếc.
"Ma ma."
An Nhiên nghe âm thanh Oa Oa gọi bên chân, nàng cúi đầu, bàn tay rũ xuống của nàng
đã bị Oa Oa nhẹ nhàng bắt được, Oa Oa nâng khuôn mặt nhỏ lên chỉ vào những máy bay chiến đấu nổ
tung trên bầu trời, hỏi:
"Ma ma, đây là cái gì?" "Pháo hoa."
Một lần nữa An Nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, lại một chiếc máy bay bị đạn pháo bắn nổ tung,
nàng lẩm bẩm nói:
"Đây là loại pháo hoa tàn nhẫn nhất trên đời."
Nàng không phải loại người thích chế tạo sát nghiệp, trước nay đều là ngươi không phạm ta, ta sẽ
không phạm ngươi, nhưng con thỏ cũng bị buộc nóng nảy cũng sẽ cắn người, thế nhân không muốn hảo
hảo sinh hoạt, đều muốn khi dễ Bách Hoa thành.
Vậy thì chiến đi, vì một chỗ đứng, trận chiến này là cần thiết.
Giết chóc vẫn liên tục diễn ra, xác chết ngổn ngang khắp nơi, máu loãng chảy đầy đại địa, Chiến
Luyện trấn thủ con đường phía Bắc, người tới giết người, thần tới sát thần, không sợ chết cứ việc
tới a.
Những bông hoa biến dị bị máu tươi hấp dẫn không chịu khống chế mọc đầy cửa Bắc, phóng tầm mắt nhìn
lại, trên những vũng máu loãng là một mảnh hoa tươi màu đỏ, thỉnh thoảng có một vài bông hoa màu
hồng nhạt, tỏa hương vạn dặm, ngửi mùi thanh hương như vậy làm người Bách Hoa thành càng đánh
càng hăng, càng đánh càng tinh thần, như được đến bí phương đề thần tỉnh não, bỏ qua mọi
mỏi mệt.
Dưới khí thế như vậy, rất nhiều căn cứ tới nháo sự đều dừng thế công kích lại, không dám đi trước
một bước, nhưng cũng không cam lòng dễ dàng lui về như vậy, cửa Bắc của Bách Hoa thành dần dần
ngừng nghỉ xuống.
Nhưng cứ giằng co không minh bạch như vậy sao?
Vậy thì không gọi là chủ động nghênh chiến, mà là bị động ứng chiến, Chiến Luyện là
phần tử chiến đấu, không chờ nửa ngày hắn cho những người trong tay nghỉ ngơi một
chút, sau đó đánh thức mọi người, kéo ra những chiếc xe chiến đấu thu hoạch được, chủ động
xuất kích.
Hắn muốn đem những người kia đánh cho sợ hãi, hoặc là không dám phái binh tới Bách Hoa thành nữa,
hoặc là lột một tầng da trở về.
Một ít dị năng giả hệ mộc và hệ thủy chỉ muốn cống hiến sinh mạng của mình tất cả đều bị đuổi về
thành, trồng trọt, hệ thổ đứng sau hệ hỏa, hệ kim xông pha đầu tiên.
Còn chưa chờ Chiến Luyện mang theo dị năng giả hệ kim tới gần địch nhân thì địch nhân ở đối diện đã
chạy không ít, dị năng giả hệ thổ của Bách Hoa
thành chạy ở phía sau, không vội vàng, chờ đến lúc Chiến Luyện đối đầu trực tiếp với đối phương thì
họ bắt đầu làm mặt đất nứt ra.
Đây là một trận chiến ở mặt đất, được dị năng giả hệ thổ bảo hộ rất tốt, đặc biệt Bách Hoa thành
hoàn toàn chiếm thượng phong, người của căn cứ đối phương chết rất nhiều, không chờ họ quỳ xuống
xin tha, đội cứu viện của Bách Hoa thành đã vọt tới bắt đầu cứu người.
Mọi người đem những thi thể mà thân thể còn hoàn hảo từ trong những khe nứt vớt lên, đưa về Bách
Hoa thành, chuyển cho Lưu Toa Toa làm họ sống lại, sau đó tất cả đều thả về mặt trận phía Nam đối
đầu với động vật biến dị hoặc bị nhốt vào rừng rậm biến dị làm kho máu.
Hồ Chính cũng không phụ kỳ vọng của An Nhiên, nếu đã chủ động xuất kích, không đánh cho một hai căn
cứ tàn phế đi thì sao lại gọi là chủ động xuất kích đây?
Ngay lúc Chiến Luyện ở ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành đánh cho địch nhân quỷ khóc sói gào thì Hồ
Chính mang theo người của căn cứ Thời Đại bắt đầu tiến quân về những căn cứ gần bọn họ nhất, nhưng
căn cứ kia quá yếu ớt, không đợi đám người Hồ Chính tới, vừa nghe nói dị năng giả của Bách Hoa
thành đã rời thành, chủ động nghênh chiến, căn cứ nhỏ dựa gần căn cứ Thời Đại kia đã chạy trước quy
phục rồi.