"Ngươi hỏi Trần Triều Hỉ một chút xem hắn có nghĩ tới ta vì sao lại không muốn rời Bách Hoa thành
hay không?"
Ngón tay của Trần Triều Cung nhẹ nhàng nắm vào tay vịn, hắn nhìn Mộ Phong thấp giọng nói:
"Nếu ta nói cho ngươi, dị năng của ta không phải là ức chế virus tận thế mà chỉ là dị năng lực
lượng bình thường, ngươi vẫn muốn kiên định chấp hành mệnh lệnh mang ta trở về phải không?"
"Đúng vậy!"
"Sau khi ta trở về, các ngươi phát hiện ta không giải quyết được vấn đề virus tàn
sát bừa bãi tại căn cứ Kim Môn, công kích oanh tạc của những căn cứ khác đối với Bách Hoa thành
hiện giờ, sẽ chuyển dời sang căn cứ Kim Môn, các ngươi đã có sự chuẩn bị để ứng đối cái này hay
chưa? Không phải toàn bộ các căn cứ đều giống như Bách Hoa thành, một người có thể bảo vệ cho một
tòa thành, căn cứ Kim Môn có người có năng lực như vậy sao?" Trần Triều Cung nói chuẩn xác đánh
trúng điểm yếu hại, Bách Hoa thành đã từng là nơi thương lữ thông suốt, trở thành một nơi tự do đi
lại nhất ở mạt thế, nơi này là trạm tiếp viện từ nam đến bắc, cũng là con đường nhanh nhất trực
tiếp nhất thông từ nam đến bắc.
Nhưng hiện giờ Bách Hoa thành cả ngày bị chôn trong sự công kích của lửa đạn, cửa thành đóng chặt
mấy tháng trời, tất cả mọi người đều ở trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tuy rằng so với những
căn cứ khác, người ở Bách Hoa thành vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn, nhưng đã từng tự do tự tại, hình
thái xã hội không hề bị ước thúc giờ dưới sự công kích đã biến mất vô tung. Nhưng vì đây là Bách
Hoa thành mới có thể không gì phá nổi, bởi vì dân cư ít, diện tích nhỏ, không có bất luận gánh nặng
gì về vật tư đáng nói, một vạn người, chính là một vạn sức chiến đấu cùng lao động, cơ hồ không có
sự trói buộc của người chờ ăn chờ chết.
Bởi vì một mình An Nhiên có thể phòng thủ cho một tòa thành, cho nên dưới sự công kích thường xuyên
trừ bỏ những hoa cỏ biến dị bị dập nát cơ hồ không có thương vong, mà tốc độ sinh trưởng của hoa cỏ
biến dị người bình thường vô pháp tưởng tượng được.
Mà nếu có người ở Bách Hoa thành không sợ chết, một hai phải nếm thử mùi vị tử vong do mưa bom bão
đạn thì chỉ cần không vượt quá hai tiếng rưỡi, không bị mất đi nửa phần thân thể, bọn họ vẫn có thể
sống lại bởi khả năng của Lưu Toa Toa.
Con số tử vong là 0, lại có thể sản xuất đồ ăn, vật tư phong phú, chạy đua sức chịu đựng với đối
phương, có đôi khi mọi người đều lười không muốn đi ra ngoài giết người vậy cứ để người bên ngoài
oanh tạc trước, dị năng giả hệ kim thuận tay tu sửa lại cái cửa, vũ khí nóng ở bên ngoài luôn có
thời điểm tiêu hao hết, hơn nữa sự tiêu hao này còn không thể tái tạo lại được.
Như vậy, nếu ghét bỏ căn cứ nhà mình nhiều vũ khí nóng dùng không hết cứ việc kéo tới cửa của Bách
Hoa thành, xem vũ khí nhà các ngươi tiêu hao xong trước hay Bách Hoa thành bị đánh hạ tới trước đi.
Cho nên Trần Triều Cung hỏi Mộ Phong, hiện giờ hắn trong mắt của thế nhân chính là một củ khoai
lang nướng phỏng tay, đem củ khoai như hắn tiếp hồi về căn cứ Kim Môn, vậy căn cứ Kim Môn đã chuẩn
bị cho việc bị tất cả các căn cứ lớn nhỏ minh tập ám tập, thay phiên oanh tạc hay chưa?
Tập kích luôn sẽ có thương vong về sinh mệnh, người ở căn cứ Kim Môn đã chuẩn bị đi chết hay chưa?
"Chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta chỉ phụ trách mang ngài về." Mộ Phong cắn chặt răng,
chấp nhất phun ra một câu như vậy, về phần những lời nói của Trần Triều Cung đều để cho
Trần Triều Hỉ cùng những vị lãnh đạo suy xét đi, trước mắt căn cứ Kim Môn cần Trần Triều Cung, muốn
nghênh hồi hắn về, Mộ Phong chỉ cần biết điều này là đủ.