Nghiêm trọng như vậy sao "Vậy bắt đầu phá giá thôi."
An Nhiên vung tay lên, lập tức Bàn Tử làm chân chạy, truyền đạt ý chỉ của An Nhiên, toàn thành tiến
vào trạng thái gieo trồng bậc 1? Chính là trồng trọt, trồng trọt, lại trồng trọt, làm cho trước khi
đại tuyết rơi xuống, lấp đầy kho hàng của Bách Hoa thành.
Mà ở bên ngoài, bởi vì được An Nhiên cho phép, Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời Đại, đã bắt đầu thực
hiện với khí thế ngất trời kế hoạch di rời, An Nhiên cho phép bọn họ thành lập căn cứ ở bên ngoài,
nhưng không thể lấp kín cửa Bắc.
Vì vậy nàng làm thực vật biến dị ở bên ngoài cửa thành sinh trưởng một rừng cây biến dị nho nhỏ,
mọi người của hai căn cứ sẽ sinh hoạt ở ngoài bìa rừng nơi thưa thớt thực vật biến dị.
Những lữ khách đương nhiên vẫn có thể tiếp tục mượn đường đi qua Bách Hoa thành, nhưng hiện giờ
Bách Hoa thành nhiều nhất cũng chỉ được xem bất quá như một tòa sơn cốc nho nhỏ mà thôi, khu vực mà
hai căn cứ kia liên hợp kiến tạo ra lớn đến không thể tưởng tượng được, nếu ví tương lai nơi này
là sẽ trở thành thành thị thì Bách Hoa thành chính là ở khu vực nông thôn.
Nhưng không đợi đến cái thành mới này được xây dựng xong, đúng như lời tiên đoán của An Nhiên, tác
phong của hai căn cứ quá mức khác nhau, dần dần sinh ra những mâu thuẫn xã hội không thể điều hòa.
Tốc độ xây dựng căn cứ kia cũng không thể điều hòa được mâu thuẫn xảy ra, dần dần thong thả khi
trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, rốt cuộc mâu thuẫn tới lúc bùng nổ, người của hai bên
rốt cuộc đánh nhau.
Thời gian đã vào nửa đêm, vị lãnh đạo nào đó của Tiểu Chu thành mang theo một đoàn già trẻ lớn
bé chạy tới bên ngoài cửa Bắc của Bách Hoa thành, quỳ xuống đòi gặp An Nhiên, mỗi
người trong nhóm kia đều mặt mày xanh tím sưng phù, đầu tóc toán loạn, bộ dạng tư thế kia như
không gặp được An Nhiên liền chết ở cửa Bắc.
Thủ vệ ở vọng tháp mỗi ngày đều đã quen nhìn hai căn cứ cắn xé lẫn nhau, nhưng cho tới hôm nay đã
nháo tới trình độ muốn sống muốn chết là lần đầu tiên hắn thấy, hắn sợ tình trạng này kéo dài, vị
lãnh đạo kia có thể sẽ tìm sợi dây thừng mang theo một nhà treo cổ ở cửa Bắc mất.
Vì thế vội vàng chạy đến bên ngoài nhà An Nhiên, hội báo lại chuyện này. "Thật là, nháo nháo
nháo, lúc trước đã nói, không cho bọn họ xây dựng thành 1 cái căn cứ là tốt tất, như thế
nào cũng phải hợp lại thành một, thành một cái thành mới ở cửa Bắc, giờ đã muộn như vậy, rốt cuộc
có để người khác nghỉ ngơi hay không?
Chiến Luyện bực bội khoác quần áo đi ra, trong tay cầm một chiếc đèn pin sạc điện, phía sau hắn, An
Nhiên mặc một chiếc áo vải nỉ, vừa cài nút thắt vừa buộc lại tóc, trong miệng nói thầm:
"Đã là giờ này rồi, mọi người đi ngủ hết rồi, rốt cuộc có chuyện gì chứ?"
"Nghe nói, con gái của một vị lãnh đạo nào đó của Tiểu Chu thành bị Hồ Chính của căn cứ Thời Đại
nhìn trúng, Hồ Chính khiêng trở về, trực tiếp ngủ với con gái nhà người ta, còn đóng cửa nhốt vài
ngày, hôm nay mới để vị lãnh đạo Tiểu Chu thành kia biết."
"A? Nghiêm trọng như vậy sao. "
Nghe thủ vệ nói xong An Nhiên mới sửng sốt một chút:
"Hồ Chính cũng là một nhân vật đi, cứ như vậy khiêng con gái nhà người ta về nhà, ngủ vài ngày cũng
không nói gì với cha mẹ người ta hay sao????" "Còn không phải vậy hay sao? Ai.... Kỳ thật chúng ta
đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện mà, nhưng không nghĩ rằng sẽ nháo lớn như vậy, vừa rồi hai căn cứ bọn
họ, còn muốn sống mái với nhau ở ngoài cửa Bắc của chúng ta nữa." Vị thủ vệ này có chút kích động,
mỗi ngày hắn đứng ở trên vọng tháp nhìn thấy nhiều việc như vậy, dân phong của căn cứ Thời Đại đặc
biệt bưu hãn, tuy rằng không đến mức tồn tại việc công thê hay gì, nhưng cả trai lẫn gái đều đặc
biệt hào phòng a.