Ngoài đám người đang hưng phấn kia, An Nhiên mang theo Oa Oa, Tiểu Bạc Hà cùng với Chiến Luyện, ở
trên mặt cỏ cách đó không xa, bày biện một cái bàn, và mấy cái ghế dựa, trên bàn còn để một bộ bài,
Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, và Vân Đào ba người đang chơi đấu địa chủ.
Mọi người trực tiếp nâng một khối thịt bò to đi qua, có người vội vội vàng vàng nâng một chiếc bàn
ra, bọn họ đặt miếng thịt bò kia lên mặt bàn, đám người vây chung quanh thương lượng ăn miếng thịt
bò kia như thế nào.
Miếng thịt bò kia vừa mới được lấy ra từ kho đông lạnh, phía ngoài còn phủ một tầng tuyết trắng
mỏng, được vận chuyển từ bên trong ra, thời gian dài như vậy mà miếng thị này còn chưa rã đông.
An Nhiên có chút tâm động, nàng duỗi dài cổ nhìn khối thịt bò kia, Chiến Luyện ngồi bên người nàng
vứt ra một lá bài rồi nhìn lướt qua miếng thịt
bò, nói với An Nhiên:
"Không chơi nữa, ta đi nướng thịt cho các ngươi nha."
Hắn yêu vợ của hắn, hắn yêu con gái hắn, từng mất đi mới hiểu được quý trọng như thế nào, hiện tại
đừng nói An Nhiên muốn ăn thịt mà nàng muốn ngôi sao trên bầu trời hắn cũng nghĩ cách hái xuống cho
nàng, đây là cách thổ lộ tình yêu của hắn đối với nàng.
Chiến Luyện nói xong ném bài trong tay xuống đứng dậy đi về phía khối thịt đông lạnh kia, Triệu
Như cười hì hì đi tới, ngồi trên ghế của Chiến Luyện, nhặt lên cỗ bài Chiến Luyện vừa
vứt bỏ, nói với hai người cô đơn là Lạc Phi Phàm và Vân Đào:
"Đến đến, tiếp tục, tiếp tục đi." "Ta không đánh bài với phụ nữ."
Lạc Phi Phàm nhìn Triệu Như không thú vị nói:
"Ngươi không phải ở tổ chữa bệnh sao? Không có việc gì làm sao?" "Có a."
Triệu Như nhướng mày, nhìn về phía lều trại treo vải bố trắng ở phía sau Vân Đào, nơi đó chính là
khu vực của tổ chữa bệnh.
"Hiện tại, Lưu Toa Toa đã trở lại, mọi người đều đem việc trong tay giao cho nàng, chúng ta không
có việc gì, người còn lại đều đi tới hỗ trợ nướng thịt đi."
Nơi này phỏng chừng sẽ là lao động trường kỳ bởi vì sau khi đào hết kho tài nguyên này, mọi người
chuẩn bị đi một vòng tới các kho chuẩn bị chiến đấu khác, cho nên ước chừng một đoạn thời gian rất
dài tiếp theo người ở đây sẽ không trở về Bách Hoa thành.
Cho nên bên này sẽ cần sự chiếu cố của tổ chữa bệnh, Lưu Toa Toa ở lại Bách Hoa thành một đoạn thời
gian sẽ lại ở bên này mấy ngày, thay phiên cứu trị người bị thương ở hai nơi.
An Nhiên ngồi bên người Triệu Như, ôm Oa Oa liên tục lắc đầu:
"Các ngươi không thế khi dễ Lưu Toa Toa ít một chút sao, cẩn thận nàng bắn ngược lại."
Gần đây thời tiết vốn hơi nóng giờ đã chuyển hẳn thành nóng bức, Lưu Toa Toa chịu thương chịu khó
chạy qua chạy lại giữa hai bên, tuy rằng nàng ấy tương đối thiên chân, nhưng mỗi người đều có những
lúc khinh suất cùng không chịu trách nhiệm với hành vi của mình, cho nên An Nhiên cảm thấy, thái độ
của Triệu Như đối với Lưu Toa Toa nên chuyển biến một chút.
Triệu Như lại liếc mắt nhìn An Nhiên một cái rồi ném bộ bài trong tay xuống xào bài
nói:
"Ta thật muốn có vị chuyên gia nào đó lấy chút tế bào trong thân thể của Lưu Toa Toa mang đi nghiên
cứu một chút, để ta cũng có được khả năng trị liệu giống nàng, ta khẳng định sẽ không giống nàng
ta, nhiều lúc không dựa vào được còn sợ nàng bắn ngược nữa?"
"Vẫn là phải tiếp thu giáo huấn, không cần đem toàn bộ lực chú ý dựa dẫm trên người Lưu Toa Toa."
Vân Đào cũng đang xào bài cười một tiếng:
"Lúc chúng ta bị nhốt bên trong, tìm được một khu chữa bệnh, bên trong có cất giữ một ít thuốc
men được đóng gói hút chân không, phỏng chừng khoảng 2 ngày nữa sẽ tiến vào khu đó đi, số
thuốc men đó không nói có thể cứu giúp được tánh mạng nhưng đối với chúng ta mà nói nó sẽ mang lại
trợ giúp nhất định."