Sắc mặt của đám người ở đây đều không tốt, khi An Nhiên sắp rời đi nàng nói tiếp:
"Nhưng, ác nhân đều có kết cục xấu, hành tẩu ở loạn thế này, cũng không thể quá phóng túng chính
mình, bất luận gieo nhân nào thì đều sẽ thu hoạch quả đó."
Ý nàng chỉ đến việc những người này muốn bắt phụ nữ tới để phát tiết, tuy rằng nghe nói không ngược
đãi họ thậm chí chưa từng nghe nói việc cưỡng bách phụ nữ nhưng hành vi như vậy, nếu không kiêng nể
một chút, phỏng chừng sẽ cách việc đó không xa nữa.
Nhưng mà, chưa tới trình độ hết thuốc chữa, một nơi tụ tập có một dúm người như này, rất dễ dàng sẽ
bị xác nhập hoặc bị thôn tính dẫn đến tiêu diệt, không cần An Nhiên tự mình động thủ thu thập họ,
Thiên Đạo tuần hoàn, tự để ông trời an bài với bọn họ đi.
"Chậm một chút."
Bên trong rào tre, Trần Kiều chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, mở cửa gỗ đi ra, biểu tình không
cam lòng hiện ra trên khuôn mặt.
"An Nhiên, ngươi cũng là một người mẹ, sao không thể thông cảm một chút cho tâm tình của ta?"
Nàng cứ như vậy mang Đường Ti Lạc đi làm kế hoạch đã được chuẩn bị rất lâu của Trần Kiều nháy mắt
hóa thành hư ảo, nàng ta đang nghĩ, một hai ngày nữa sẽ mang Đường Ti Lạc đi về phía Nam, vì thế
còn đang kích động mấy người đàn ông trong nơi tụ tập này, để dẫn căn cứ Kim Môn tấn công về phía
Nam tìm A Văn cho nàng.
Nhưng cứ như vậy bị An Nhiên phá hủy? Không chờ An Nhiên nói chuyện, trên mặt Trần Kiều có loại đau
xót cực đoan, nàng ta hỏi tiếp:
"Ngươi thích cùng ta đối nghịch như vậy sao? Đường Ti Lạc và đứa bé kia có quan hệ gì tới ngươi
chứ? Vì sao nhất quyết phải đem bọn họ về?"
Trong suy nghĩ của Trần Kiều, An Nhiên đã có Trần Triều Cung trong tay rồi, nếu có đánh mất Đường
Ti Lạc cùng đứa bé này thì cũng không sợ bị căn cứ Kim Môn trả thù.
Cho nên An Nhiên vì cái gì mà không thể nâng tay, thả cho nàng một con đường sống?
An Nhiên đã ngồi vào xe, vừa nghe vậy, lại xuống xe, nàng cau mày, đi tới gần Trần Kiều, nàng thở
sâu, giơ tay vung một cái tát qua, trước mặt bao nhiêu người tát cho mặt Trần Kiều lệch về một bên.
Sau đó chỉ nghe được lời giận dữ của An Nhiên.
"Đúng vậy, ta còn quên ngươi a, Trần Kiều, một cái tát này chính là một lần nữa nhắc nhở ngươi, hài
tử là chính ngươi vứt bỏ, vô luận ngươi có hối hận như thế nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, con gái của
Tiếu Tử Mặc cũng bị thất lạc, nhưng hắn không giống ngươi, hại người lại hại mình, hắn
chỉ một mình yên lặng tìm con gái của hắn, yên lặng lưu lạc ở trong cái mạt thế này, cho nên, vì
cái gì ngươi không thể học tập hắn?"
Trần Kiều vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu sang một bên, nàng ta bất động, dưới cái cổ thon dài, là
xương quai xanh với những dấu hôn xanh đỏ, nàng ta hừ một tiếng sau đó lại hừ một tiếng nữa, rồi
đột nhiên nở nụ cười, cười đến cả người run rẩy.
Áo ngủ tơ tằm bó sát ở trên người Trần Kiều, nàng ta không nói một câu nhưng mở to đôi mắt khô
khốc, nàng ta quay đầu lại nhìn An Nhiên, phát ra những câu hỏi tràn ngập châm chọc:
"Kế tiếp, ngươi có phải muốn khuyên ta, vì sao không bắt đầu một cuộc sống mới? Vì sao không quên
đi A Văn, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới đi?"
Nàng ta quay người lại, làn váy ngủ đong đưa trong không trung, Trần Kiều chỉ vào những người phụ
nữ mặc bikini ở phía sau cười nói:
"Ngươi có thể hỏi một chút mỗi một người phụ nữ ở nơi này, cái nào không đang tìm người, tìm bạn
trai, tìm đứa nhỏ, tìm chồng, tìm cha mẹ, nhưng hiện nay họ cũng đã trở thành tình trạng này, tới
đây ngủ với đám đàn ông kia, các nàng cũng không nghĩ tới việc từ bỏ tìm kiếm."
Trần Kiệu lại xoay người, thân mình nghiêng về một bên giống như một thân trúc đang cường chống lại
cuồng phong, nàng ta hỏi An Nhiên:
"Cho nên, vì cái gì mà ta phải quên đi? Ta vứt bỏ A Văn, đúng không sai, hiện tại ta muốn đền
bù cho sai lầm này, mà phương thức đền bù của ta chính là mặc kệ phải trả bất luận đại
giới nào, ta đều phải tìm được A Văn."