Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay - Chương 781: Được cứu rồi




Nhưng mà, trước khi nắm tay của Bàn Tử chạm vào người vị chuyên gia kia thì An Nhiên duỗi tay, túm

một cái bắt được cổ áo sau của hắn, nàng vừa ôm Oa Oa vừa kéo Bàn Tử trở về, biểu tình rất nghiêm

túc nói:

"Đừng đánh hắn, hắn nói cũng có đạo lý, ngươi để người tới hỏi Ngô Tư Miểu, kho tài nguyên

chuẩn bị chiến đấu này là do ba ba hắn thiết kế, không thế nào không để lại chìa khóa

cho hắn, mặt khác, cũng đem Trần Triều Cung mang tới đây, căn cứ Kim Môn bọn họ tâm tâm

niệm niệm muốn tìm kho tài nguyên chuẩn bị chiến đấu như vậy, khẳng định hắn biết chút gì đó."

"Được, ta liền đi, ta lập tức đi."

Bàn Tử lập tức cúi đầu khom lưng, khi hắn đối mặt với An Nhiên thì thay một gương mặt ân cần, hoàn

toàn không phải bộ dạng diễu võ dương oai giống như đối với người khác.

Người của hắn vội vàng lên máy bay trở về đón Ngô Tư Miểu cùng Trần Triều Cung, những người còn lại

thì ở tại chỗ đợi lệnh, chờ mang người tới tiếp tục công tác cứu người.

Mà ở nơi cách hố sâu này không xa, Triệu Như đã túm được Lưu Toa Toa trở về, hai người lái một

chiếc xe chạy như điên về nơi này.

Mấy người đàn ông đi theo nàng đều bị lưu lại ở chỗ tụ tập của người sống sót kia, Triệu Như một



thân chật vật, Lưu Toa Toa cũng không tốt hơn là bao, hai người các nàng đi trở về trước bởi vì nơi

này rất nhiều rất nhiều người cần khả năng cứu trị của Lưu Toa Toa.

Năng lực của An Nhiên không nhìn thấy khoảng cách xa như vậy, nàng chỉ biết Lưu Toa Toa bị Triệu

Như áp tải trở về, điều này làm nàng thả lỏng một hơi, những người bị trọng thương chưa chết, họ

được cứu rồi.

Làm người chờ đợi hai giờ sau, xe Jeep của Triệu Như vọt ra từ cuối cánh rừng, phanh kít một cái

ngừng ở bên cạnh hố to, nàng vội vàng nhảy xuống xe, Lương Tử Ngộ đi lên đón, Triệu Như cũng không

kịp giải thích nhiều với hắn, nàng chạy sang bên ghế phụ, kéo Lưu Toa Toa đang bị

trói tay cùng với nước mắt ràn rụa xuống.

"Ô ... ô... ô, không phải ta cố ý, rất xin lỗi, thật sự ta không cố ý."

Lưu Toa Toa khóc lóc, vừa xin lỗi vừa bị Triệu Như lôi xềnh xệch tới nơi những người bị thương nặng

đang nằm, đầu tóc nàng đều tán loạn, quần áo nhăn nhúm dơ bẩn, vừa đi được hai bước liền ngã lăn

quay trên mặt đất.

An Nhiên yên lặng nhìn, bên người nàng có một tiểu tử trẻ tuổi há mồm muốn nói gì đó, nhưng thấy An

Nhiên quay đầu nhìn hắn, hắn đầy mặt xấu hổ mà cúi đầu không dám nói gì.

Đây là một tiểu tử nhà họ Lưu, đi theo An Nhiên từ Hà Đông tới Hà Tây, rồi tới Bách Hoa thành, là



người có lòng trung thành với Bách Hoa thành, vừa rồi hắn muốn nói vài câu để Triệu Như không cần

thô lỗ với Lưu Toa Toa như vậy nhưng nghĩ lại, vẫn là không dám nói.

Mỗi người ở chỗ này, kỳ thật đều mang một chút tâm tình rất phẫn nộ đối với Lưu Toa Toa, lúc này có

người muốn thay nàng nói vài điều tốt thì đều là chọc cừu hận mà thôi.

Triệu Như cùng Lưu Toa Toa trở về mang đến một chút nhạc đệm nho nhỏ rất nhanh bị âm thanh chiến cơ

gào thét trên bầu trời thu hút hết lực chú ý, dưới cuồng phong, Oa Oa ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn máy

bay đang bay lượn trên bầu trời, miệng nhỏ há to, phát ra một tiếng "Oa".

Máy bay hạ cánh xuống khu đất trống, Ngô Tư Miểu cùng Trần Triều Cung xuống dưới, rất nhanh có

những chuyên gia đi tới đón hai người, nói họ tình huống ở nơi này.

Biểu tình của Trần Triều Cung đặc biệt bình tĩnh, hắn còn đang xắn quần, chân đi một đôi dép lê,

trên chân đầy bùn, phảng phất như vừa mới ở dưới ruộng trồng trọt, cứ như vậy bị người kéo lên máy

bay đi tới nơi này.

Còn Ngô Tư Miểu thì càng mộng bức, hắn còn tưởng người Bách Hoa thành muốn đem hắn

trói lại đưa tới căn cứ Kim Môn, dọc đường đi hắn

vẫn đang kêu to giãy giụa, cuối cùng khi tới nơi này, vì gào thét quá độ mà giọng hắn đều khàn đi.