An Nhiên rút tay mình ra, mở lòng bàn tay ra dưới ánh trăng, những viên tinh hạch kia đã thành bột
phấn, nàng nhíu mày, hỏi Chiến Luyện:
"Còn tinh hạch không a?"
"Không nhiều lắm, bất quá bọn họ đã trở về điều người và chuyển tinh hạch tới đây."
Chiến Luyện trả lời An Nhiên, còn cẩn thận thay nàng phủi sạch sẽ bột phần ở trong
lòng bàn tay, đây là một hồi chiến tranh tương đối gian khổ, Chiến Luyện cũng đã nhìn ra được nhu
cầu của An Nhiên đối với tinh hạch là rất lớn.
Cho nên lúc trước đã sớm phái người trở về Bách Hoa thành điều động toàn bộ dị năng giả hệ hỏa cùng
một lượng lớn tinh hạch lại đây.
Lúc này, Bách Hoa thành hẳn là đã thu được tin tức.
An Nhiên gật gật đầu, nàng thấy được Chiến Luyện đã phái người trở về, họ đã tới Bách Hoa thành,
bất quá nhìn vẻ cấp tốc của họ, còn biểu tình chật vật kia, trong lời nói còn mang ý An Nhiên muốn
treo, làm kinh động toàn bộ Bách Hoa thành.
Bàn Tử gấp tới độ quần áo cũng chưa mặc, nhảy lên từ trên người người phụ nữ trên giường, kêu to
lao ra, Bách Hoa thành, những dị năng giả hệ hỏa có thể điều động đang xếp thành một hàng dài trải
khắp các con đường nhỏ lát đá dưới bầu trời đêm, bắt đầu xuất phát theo Lạc Phi Phàm, biểu tình
của mỗi người trong bọn họ đều rất nghiêm túc, có loại cảm giác nghiêm nghị của người
sắp bước lên chiến trường.
Xe việt dã leo núi cũng không có nhiều, có thể chở không tới 100 dị năng giả hệ hỏa, nhưng dị năng
giả hệ hỏa ở Bách Hoa thành đã sớm vượt qua trăm người, thậm chí sợ có tới gần một nghìn người, rất
nhiều người vừa mới thức tỉnh dị năng hệ hỏa, đều xếp hàng trong đội ngũ, chuẩn bị đi liều chết vật
lộn.
Quả thực giống như lời Bàn Tử nói, về phần lực lượng vũ trang hắn không làm chủ được, thậm chí tại
thời khắc liên quan tới sự tồn vong của Bách Hoa thành này hắn đều là ở vị thế bị động.
Điều hắn có thể làm chính là tùy tay cầm một chiếc xè beng, run rẩy cả người thịt
mỡ vọt vào trong kho hàng với ánh sáng tối tăm, cầm lấy cây xà beng nhét vào khe hở cửa đá, dùng
sức cạy một cái, khi cửa đã hé ra một cái khe thì tinh hạch rơi xuống đầy nhà, tràn khắp ra mặt
đất.
"Lại đây, xếp lên xe mang đi!!!"
Bàn Tử hô to, kêu vài người bắt đầu lấy những cái thùng tới bốc tinh hạch vào, An Nhiên muốn tinh
hạch, Bách Hoa thành ra lực, thỏa mãn nàng.
Vân Đào đã sớm ở bên cạnh, mang theo Vương Uy, tổ chức người khuân vác những cái thùng đựng tinh
hạch, bình thường thùng đựng có rất nhiều, nhưng tồn trữ trong Bách Hoa thành không đủ, mắt thấy
không đủ thùng để dùng, bọn họ đang lo lắng không có thùng đựng.
Thì cư dân trong Bách Hoa thành liền xông tới.
Vân Đào sửng sốt, nguyên tưởng rằng những người này tới gây phiền toái nhưng lại phát hiện trong
tay bọn họ cầm đồ đựng với các loại kiểu dáng cùng màu sắc.
Có rương hành lý với màu sắc sặc sỡ, có ba lô, túi xách, có túi đeo chéo túi da rắn, cũng có các
loại rổ, có giỏ tre chính nhà mình đan, hoặc thùng nhỏ dành cho mấy bạn nhỏ chơi xúc cát.
Chỉ cần có thể đựng tinh hạch cái gì đều được. "Cầm đi."
Một vị lão nhân phi thường bình phàm, giơ lên một cái sọt tre trong tay, đẩy ra trước mặt Vân Đào,
ông nở một nụ cười hàm hậu:
"Chúng ta loại người chỉ còn một chút sức lực này không giúp vội được cái gì, ngươi xem cái này có
thể đựng tinh hạch chứ?"
"Còn có của ta."
"Ta ta cũng có, cho ngươi a."
Mọi người ở phía sau cũng đưa đồ vật trong tay cho Vân đào, Vương Uy cúi đầu, lau một giọt lệ vừa
chảy xuống, hắn tiến lên, lần lượt nhận từng cái sọt tre từng cái túi vải mà mọi người đưa tới.
Không biết vì cái gì, kỳ thật mọi người cũng không hộ trợ cái gì nhưng Vương Uy cảm
thấy thật là cảm động a.