Có người ở bên cạnh hỏi An Nhiên.
Chiến Luyện phóng con mắt hình viên đạn nhìn qua, nói:
"Còn có thể là tang thi gì nữa? Trong rừng kia khẳng định có tang thi hệ mộc."
"Cái gì? An Nhiên bị khống chế ???"
Mọi người cả kinh biến sắc, bọn họ đã nghe sự lợi hại của tang thi hệ mộc, cũng có người mơ hồ nghe
đồn đại, An Nhiên là dị năng giả hệ mộc.
Nhưng chợt nhận ra tuy rằng An Nhiên rất thống khổ nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh, cũng không
giống như đã bị khống chế.
Chiến Luyện mím chặt môi, đem An Nhiên đặt lên xe sau đó quay người nói với đám người ở bên cạnh:
"Các ngươi trở về đi, hoặc ở lại nơi này, vấn đề ở phía trước không phải các ngươi có thể giải
quyết được."
"Vì sao?"
Một người đàn ông ở trong đội nhìn trái nhìn phải:
"Cây cối chung quanh đây còn tốt, cũng thấy an toàn, ta thấy tình huống của An Nhiên còn tốt,
chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực sẽ giải quyết được vấn đề."
"Các ngươi không giải quyết được."
Chiến Luyện đặt An Nhiên vào ghế phụ, sau đó đặt Oa Oa lên đùi An Nhiên, rồi cột kỹ
dây an toàn vào hai mẹ con nàng, còn mình thì vừa đi tới ghế điều khiển, vừa khuyên mọi người.
"Trở về đi, không muốn trở về thì ở lại nơi này, hoặc phái vài người trở về, thông báo cho người
trong thành mang toàn bộ dị năng giả hệ hỏa đến đây." Hắn nghĩ, sở dĩ những người này vẫn còn mờ
mịt không thể lý giải bởi vì bọn họ không quá hiểu cấp bập dị năng của An Nhiên, không biết An
Nhiên có thể thao túng được thực vật đến trình độ nào.
Đối với năng lực của An Nhiên thì tang thi hệ mộc bình thường căn bản là vô pháp tạo thành thương
tổn với nàng.
Cho nên, một khi tang thi hệ mộc nào đó tạo thương tổn với An Nhiên, thì không cần phải nói đến cấp
bậc của nó, nếu An Nhiên không khống chế được nó thì toàn thế giới này phòng chừng không có một cái
dị năng giả hệ mộc nào có thể tránh khỏi sự khống chế của con tang thi hệ mộc kia.
Chiến Luyện lái xe, giậm chân ga rời đi, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đội người bị giữ lại này,
không ai là dị năng giả hệ kim có cấp bậc cao hơn hắn, cũng không ai là dị năng giả hệ hỏa cao hơn
Lạc Phi Phàm, cho nên khi đối mặt với con tang thi bậc cao kia, đích xác họ không có tác dụng quá
lớn.
Tương phản, nói không chừng còn bị nguy hiểm bởi con tang thi kia. "Đi về phía bên kia."
An Nhiên nằm ở ghế phụ, một tay ôm chặt Oa Oa một tay vô lực nâng lên, chỉ về một hướng cho Chiến
Luyện.
"Dừng lại ở phía trước, chặt hết cây cối đi."
Chiến Luyện dừng xe ở nơi mà An Nhiên chỉ, xuống xe, bế Oa Oa lên rồi bắt đầu chặt cây, hắn cũng
không hỏi vì sao An Nhiên lại chỉ huy hắn làm vậy, hiện tại toàn bộ sức lực của An Nhiên đều dùng
vào việc đối kháng với sự khống chế của con tang thi kia, vì vậy ngay cả nói chuyện cũng đều rất cố
sức, hắn muốn thay An Nhiên tiết kiệm chút sức lực.
Từng cây từng cây đại thụ che trời bị đốn xuống, tầm nhìn của nàng trống trải hơn, An Nhiên nằm
trên ghế phụ, thoạt nhìn như tứ chi bị phế đi, chúng căn bản không nghe sai sử của nàng.
Trên thực tế đúng là như vậy, tay chân nàng bị khống chế, vô pháp nhúc nhích, nhưng nàng cũng biết,
ở chỗ sâu trong rừng cây kia, con tang thi hệ mộc cũng không quá hảo, nó khống chế tay chân An
Nhiên thì chính tay chân nó cũng bị An Nhiên khống chế.
Ánh mắt nàng xuyên qua cửa sổ xe nhìn lên không trung, cuối cùng khi một cái cây lớn bị phạt đổ,
tiếng cười hi hi ha ha của Oa Oa truyền tới, những ngôi sao trên bầu trời trong mặt An Nhiên càng
lúc càng lớn.
Nàng nghĩ với khoảng cách này của nàng và con tang thi kia cứ như vậy liền bị khóa cứng, nó không
tới gần được nàng, mà nàng cũng không tới gần được nó!