Tang thi cao cấp tuy rằng là cao cấp nhưng trong quá trình đấu tranh trường kỳ giữa chúng và con
người đều lộ ra bản chất của tang thi, chung quy chỉ là tang thi, vô luận chúng nó tiến hóa lợi hại
cỡ nào thì đều không có chỉ số thông minh, động lực duy nhất của chúng chính là ăn.
Mà trong cánh rừng kia có một con tang thi hệ mộc cao cấp, lợi hại thì lợi hại nhưng khoảng cách
của nó và An Nhiên quá xa, đây là nguyên nhân lớn nhất nó không thành công đánh lén được An Nhiên.
Mà lúc trước An Nhiên thật là sơ ý, nàng sinh hoạt ở Bách Hoa thành quá an nhàn nơi nào có thể dự
đoán được trong một cánh rừng bình thường như thế này có cất giấu một con tang thi hệ mộc? Còn bị
đánh bất ngờ!
Nàng run run bò ra sau vào bước, sau lưng nàng là rừng cây bình thường, những chạc cây kia bắt đầu
run rẩy, Chiến Luyện ôm Oa Oa nguyên bản lo lắng ngồi xổm xuống bên người An Nhiên, lúc này cũng
cảm giác được tình thế nguy cấp, hô lớn với mấy người đồng đội:
"Trở về đi, những cây cối bình thường kia phi thường nguy hiểm."
Sau đó quay người lại, ôm Oa Oa bằng một tay, một tay còn lại bắt lấy cánh tay An Nhiên, đỡ nàng về
phía cánh rừng biến dị.
An Nhiên dựa vào sức lực của Chiến Luyện, bò được hai bước liền bất động, nàng xua
tay, cắn răng, cả người mướt mát mồ hôi lạnh, giống như bệnh sốt rét run rẩy nói:
"Không đi, rốt cuộc phụng bồi!" "Cái gì?"
Chiến Luyện không hiểu An Nhiên đang nói gì, hắn lại một lần nữa nâng An Nhiên lên, duỗi tay, cánh
tay ôm ngang qua sống lưng An Nhiên, chuẩn bị bế nàng lên, An Nhiên lại lắc đầu, ngăn động tác của
Chiến Luyện lại. "Không đi, chơi với nó."
Nàng vừa nói xong liền tránh thoát khỏi tay Chiến Luyện, mềm oặt nằm ở cây mây biến dị, mở lớn mắt,
nhìn lên vòm trời đầy sao, bầu trời đêm như
vậy, trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy một nửa, nửa kia bị che khuất bởi rừng rậm biến dị đang
sinh trưởng phức tạp trên đỉnh đầu.
Nghĩ đến con tang thi hệ mộc kia hẳn là không có trí thông minh để dự đoán được, An
Nhiên bất đồng với những dị năng giả hệ mộc khác, nàng vô pháp dễ dàng bị nó khống chế, trái lại,
còn muốn không chế nó!
Không chế một con tang thi hệ mộc cao cấp là một việc phi thường không dễ dàng, mọi người chỉ thấy
An Nhiên bình tĩnh, cả người nằm mềm oặt ở kia, không hề có lực công kích nhưng ai có thể biết được
hiện giờ nàng tiêu phí sức lực lớn như thế nào, dị năng của nàng phun ra nuốt vào như thế nào để
chống lại con tang thi hệ mộc ở sâu trong rừng kia.
Hiệu quả không quá rõ ràng, mọi người chỉ thấy rừng cây bình thường phía trước, xôn xao vang lên
đung đưa, giống như từng trận từng trận gió lớn thổi qua trước mặt họ, lực độ cây cối lay động dần
dần yếu ớt đi rất nhiều.
Tới chung quanh An Nhiên thì những cây cối kia đã hoàn toàn chỉ là cây cối bình thường.
An Nhiên thử, sử dụng những cây cối bình thường bên người nàng, lại phát hiện, thực vật quanh thân
vẫn không quá nghe sai sử của nàng.
Chỉ có mấy cây cỏ nhỏ ở gần nơi nàng nằm là nghe lệnh đong đưa, nhưng mà cây cỏ nhỏ này cách quá xa
so với con tang thi hệ mộc ở sâu trong cánh rừng, chúng làm không được đại sự gì a.
Một tiếng huýt gió vang đến tận mây xanh vang lên, dâm uy của con tang thi hệ mộc cùng với của Nhục
hoa lẫn nhau bị triệt tiêu, đám cây cối phía trước An Nhiên kia đều như thả lỏng, ngoan
ngoãn trở về với trạng thái thực vật bình thường.
An Nhiên lại thử khống chế những thực vật vừa thả lỏng kia, chúng nó cũng thật hèn yếu a, từng cây
từng cây chỉ nghĩ bo bo giữ mình, không muốn tham dự vào chiến tranh, mặc cho An Nhiên dùng dị năng
với chúng như thế nào, chúng nó cũng không cung khai ra phương vị của con tang thi hệ mộc kia.
Một đám thực trung trinh a.