Đúng theo như lời nói của An Nhiên, kỳ thật đường đi về phía Bắc có rất nhiều, động thực vật
biến dị cũng không phải chỉ lựa chọn đi tới căn cứ Diệu Dương, chỉ là nơi nào có đồ ăn
thì chúng tiến về nơi đó.
Vừa mới tới khu sinh thái, còn chưa kịp dàn xếp mọi người, chưa tới hừng đông, một tốp động vật
biến dị di chuyển từ phía Nam xuống phía Bắc, vốn dĩ sẽ đi ngang căn cứ Diệu Dương thì chúng trực
tiếp quay đầu hướng về khu Sinh thái.
Chạy tới nơi này chỉ có 6000 người sống sót, lại bắt đầu gian khổ chiến đấu rửa sạch đám động vật
biến dị, ở phía Bắc này, thực vật biến dị rất ít, cấp bậc không cao như Nhục hoa hay Cầu Gai Béo,
thực vật bình thường chỉ
cần không có tang thi hệ mộc làm rối loạn thì An Nhiên vẫn có thể sử dụng chúng.
Cho nên đại bộ phận tiểu quái thú, chỉ cần lớp da lông của chúng không quá cứng rắn thì một mình An
Nhiên đều có thể thu phục.
Quái vật cấp bậc cao một chút thì phải nhờ Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm mang theo
người đi vật lộn.
Cho nên đừng nhìn chỉ là một khu sinh thái nhỏ, đây thực sự là một nơi sinh tồn mà con người dùng
một quyền lại một quyền dành được, bọn họ ở mạt thế, cùng động thực vật biến dị chiếm giữ không
gian sinh tồn, nỗ lực tìm kiếm cơ hội sống trong mạt thế mà động thực vật biến dị tràn lan như thế
này.
Trong khoảng thời gian này, không thể nghi ngờ là khó khăn chồng chất khó khăn, mùa
xuân tới, băng tuyết dần dần hòa tan, lộ ra diện mạo vốn dĩ của đất đai, nhành cây khô khốc đã nảy
những mầm non xanh biếc, cũng là thời gian thích hợp nhất để động vật biến dị sinh sản, từng mảng
từng mảng lớn tiến đến, năng lực sinh sản nhanh hơn so với nhân loại không biết mấy chục lần.
Khu Sinh thái, trừ bỏ những đứa nhỏ vô tâm vô phổi ra mỗi người đều chưa từng được ngủ một giấc
ngon lành, bọn họ ở khe núi dựng lên một bức tường kim loại, Chiến Luyện mang theo toàn
bộ dị năng giả hệ kim cơ hồ một ngày 24h đều ở mặt tường.
Lạc Phi Phàm mang theo toàn bộ dị năng giả hệ hỏa, leo lên trên bức tường cao kia, chiến đấu với
bọn quái thú, còn toàn bộ dị năng giả lực lượng đều đang bắt đầu chuẩn bị vật tư xây dựng
kiến trúc theo thiết kế của nhóm chuyên gia, bắt đầu kiến tạo lại khu sinh thái.
An Nhiên cũng sắp mệt chết, Oa Oa đang ở thời điểm đau đầu nhất, cả ngày giống như bá vương, cầm
một cây bút sáp, tai họa khắp nơi, nàng đặc biệt thích tai họa lên những bản vẽ, giấy tờ....
Hiện tại nàng đã có thể tự mình đi lại, mỗi ngày chỉ cần mở to mắt ra là tìm bút sáp, sau đó chân
nhỏ chạy như điên đi tới chỗ đất trống bên trong khu sinh thái.
Toàn bộ bản vẽ công trình, đều đặt và mở rộng ra ở trên bàn lớn khu đất trống, nhóm chuyên gia ở
đây thảo luận làm thế nào để tu sửa thành một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, còn có gia viên của từng
người, tuy rằng Oa Oa chỉ là đứa nhỏ nhưng cũng tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tình trào dâng của
người lớn.
Nàng đã học bắc chước xong.
Coi những bản vẽ quan trọng kia trở thành những bức vẽ của nàng, nhất định, cần phải nghiêm trang
vẽ lên trên bản vẽ, vừa dùng biểu tình ngưng trọng họa họa lên bản vẽ, vừa ê ê a a trong miệng muốn
thảo luận với mọi người.
Chỉ cần đứa nhỏ này muốn làm gì, bắt về đều không về, không cho nàng vẽ hay không cùng nàng thảo
luận liền khóc tới kinh thiên động địa, giống như toàn bộ nhân loại bị diệt sạch a.
An Nhiên vừa phải đối phó với Oa Oa đồng thời phải chỉ huy thực vật bình thường ở hai tòa núi ăn
tiểu quái thú, mặt khác nàng còn phải sắp đặt an bài cho Nhục hoa và Cầu Gai béo.
Tinh hạch của Nhục Hoa ở lại căn cứ Diệu Dương cách đây nửa giờ xe chạy, hiện tại Hà
Tây phỏng chừng đã trở thành một cánh rừng rậm, tinh hạch bị chôn sâu dưới nền đất, vị trí cụ thể ở
nơi này ai cũng không biết, An Nhiên đại khái có biết nhưng nàng cố tình để chính mình quên đi.
Cầu Gai Béo thì chưa lớn lắm, tìm một chiếc xe tải lớn kéo lại đây, nó có chút ai oán, phảng phất
vì thể tích của mình mà hậm hực