Da chuột trên mặt đất quá nhiều, bởi vì Cầu Gai Béo ăn không ngừng, vô luận Chiến Luyện bón cho nó
nhiều hay ít nó đều có thể ăn hết, cho nên bộ da của chuột biến dị rất nhanh đã chất đống trên mặt
đất.
An Nhiên nghĩ nếu những tấm da của đám chuột biến dị này không có cách nào tái chế sử dụng vậy thật
sự quá chán ghét đi, bởi vì rất nhanh trên mặt đất đều là những tấm da rác rưởi này, Cầu Gai Béo sẽ
không ăn, Nhục Hoa mà ăn sẽ tiêu hóa bất lương bởi vì tấm da kia không có chất dinh dưỡng gì lại
đặc biệt cứng rắn phỏng chừng ở trong bụng Nhục hoa thời gian lâu cũng sẽ không tiêu
hóa được.
Cho nên An Nhiên nghĩ có thể học tập người nguyên thủy đem những tấm da kia làm thành trang phục
linh tinh gì đó hay không?
"Ân, hiện tại da của đám chuột biến dị này cứng rắn hơn rất nhiều so với trước kia."
Vân Đào buông xe đẩy trong tay xuống, để Hằng Hằng đưa vật tư cho mọi người, hắn duỗi tay nhặt lên
túi da của đám chuột biến dị bị Cầu Gai Béo hút khô, lật trái lật phải khen:
"Ăn sạch sẽ còn hơn dùng dao cạo a, ta lấy về tìm dị năng giả hệ hỏa nấu một chút, tiêu độc làm mềm
rồi nhìn xem đám chuyên gia trong tay Bàn Tử có thể làm gì với nó."
"Được a."
An Nhiên thay Vân Đào đem những tấm da chuột kia nhặt hết lên, đặt ở trên xe đẩy, chốc lát sau, đã
tràn đầy một xe.
Vân Đào không thể không đem hết đồ ăn ở trên xe dỡ xuống để Hằng Hằng chậm rãi đưa thức ăn cho từng
dị năng giả hệ kim, sau đó hắn đẩy xe đẩy chứa đầy da chuột biến dị kéo trở về đại phú hào, sau khi
dỡ xuống lại tới kéo số còn lại về.
Nhưng rất nhanh, hai người lớn đều cảm thấy nhặt da chuột rồi kéo tới bên ngoài đại phú hào thật
phí thời gian, lại không có ý nghĩa gì, bởi vì da chuột càng lúc càng nhiều, căn bản là không thể
nhặt hết a.
Chuột biến dị bên ngoài bức tường quá nhiều, Lạc Phi Phàm lại mang theo vài dị năng giả hệ hỏa tụ
họp tại một chỗ, đốt đám chuột kia, An Nhiên liền tìm Bàn Tử, phái mấy người dị năng giả lực lượng
cấp thấp bắc một cái nồi sắt to, nấu số da của chuột biến dị.
Còn có mấy vị chuyên gia gì gì đó, dù sao là cũng là phần tử trí thức, lấy thứ nước nấu của đám da
chuột nghiên cứu dưới kính hiển vi xem có độc hay không.
"Nữ thần a, nữ thần, ngài đang suy nghĩ gì đó?"
Bàn Tử ở bên người An Nhiên giơ tay quơ quơ trước mặt nàng.
An Nhiên thu hồi lại ánh mắt từ thân ảnh mấy phần tử trí thức kia ra, nhìn bàn tay phì phì của Bàn
Tử nghĩ rồi lôi kéo Bàn Tử ngồi xổm xuống, nói: "Ngươi nói đi, trong tay người có nhiều chuyên gia
như vậy, lúc mạt thế vừa tới bọn họ đều là một chút ít trói buộc, nhưng như thế nào không vứt bỏ
bọn họ?"
Những chuyên gia kia phần lớn đều là do Đường Kiến Quân khi đó để lại, lúc ấy ông muốn trùng kiến
lại xã hội loài người, ông đã nghĩ trận mạt thế này quá đơn giản, ông cho rằng thế giới biến dị
chẳng qua chỉ là như thế, vì vậy ông đã vơ vét rất nhiều chuyên gia từ tất cả các ngành nghề.
Như bà cô của Triệu Như lúc trước cũng là một trong những chuyên gia trong đội ngũ của Đường Kiến
Quân, bất quá bởi vì không đuổi kịp đội ngũ chạy nạn, cuối cùng đã chết trên đường đi tới Tương
thành.
Cho nên từ bà cô của Triệu Như là có thể nhìn ra được đám chuyên gia kia có bao nhiêu trói buộc, họ
không giết được tang thi, cũng không chạy được,
khi động thực vật biến dị tới, chỉ có thể chạy từng bước từng bước nhỏ, lung lay
lung lay chạy cũng không được vài bước đường.
Lúc ấy mạt thế vừa tới, thật là trói buộc mà mỗi người đều ghét bỏ.
Nhưng hiện tại, khi nhật tử đã yên ổn xuống, tác dụng của những chuyên gia này mới được biểu hiện
ra, bọn họ có thể dùng kính hiển vi nhìn xem nước nấu của da đám chuột biến dị có độc hay không,
người thường có thể nhìn hiểu được sao?
Ít nhất An Nhiên có nhìn cũng không hiểu được.