Đường Ti Lạc chỉ cố ý nói như vậy, muốn cho Trương Bác Huân quay đầu lại, muốn đem chính mình
ở vào góc độ bị thảm khiến cho Trương Bác Huân đồng tình mà thôi, nàng hèn mọn như thế,
căn bản không muốn nhìn thẳng vào những thương tổn mà nàng đã từng đem lại cho Trương
Bác Huân.
Nàng cũng thừa hiểu được rằng chính mình đều không thể thuyết phục được mình quay đầu
lại, vì vậy nàng hèn mọn cầu khẩn Trương Bác Huân quay lại yêu nàng.
"Ta không nói tới phụ nữ trong mạt thế này, ta chỉ nói về những người cách đây 10-20 năm, bối phận
giống như ba ba ngươi kia, một người phụ nữ bị hai người đàn ông ngủ qua, có hiếm lạ hay sao? Cũng
ít gặp được người nào hỏng mất như ngươi."
Lời An Nhiên tiếp tục vang lên, từng câu từng chữ chọc cho Đường Ti Lạc thương tích đầy mình.
Không sai, nàng đã hỏng mất, bởi vì hai kẻ súc sinh Lôi Giang cùng Trần Triều Phát, làm nàng cảm
thấy chính mình giống như những người phụ nữ khác ở mạt thế, toàn bộ thế giới quan của nàng đều bị
sụp đổ vì hai người đàn ông kia.
Nàng nghẹn ngào, lắc đầu, nói với An Nhiên:
"Nhưng hiện tại, ta không biết... trừ Trương Bác Huân ra còn còn lại cái gì." "Người sống sót luôn
có lý do."
An Nhiên đứng dậy, đôi tay nhét vào trong túi áo lông vũ, nhìn Đường Ti Lạc, nhẹ giọng nói:
"Trở về đi, hảo hảo mà ngẫm lại, cuộc sống sau này của mình nên xử lý như thế nào, lấy tư thái gì
mà sống sót, quy hoạch nhân sinh của chính mình một
chút, nhưng phải nhớ ký, sinh hoạt của ngươi không có Trương Bác Huân." Đường Ti Lạc nghe lời ôm
lấy mặt gương nhỏ kia giống như mất hồn đi trở về, nàng chỉ là một người trong muôn vàn người may
mắn sống sót trong mạt thế, sinh hoạt đột biến, ai đều có quá khứ không muốn nhìn
thẳng, nhưng cũng không phải ai đều may mắn giống như Đường Ti lạc, gặp gỡ Trương Bác Huân gặp gỡ
Bàn Tử cùng đám người An Nhiên, có thể cho nàng thời gian chậm rãi tự hỏi phương hướng nhân sinh
sau này.
Trương Bác Huân đi rồi, Đường Ti Lạc cũng không làm ầm ĩ nữa, Lưu Toa Toa có chút cao hứng, lại có
chút bi thương, nàng cũng muốn hỏi giữa nàng và Trương Bác Huân đến tột cùng là như thế nào? Lưu
Toa Toa nàng thực thích Trương Bác Huân, nhưng hắn luôn không tỏ thái độ, có khả năng hai người
đang chưa tới mức là người yêu đi.
Nhưng rất nhanh, Lưu Toa Toa không còn thời gian nghĩ đông hay nghĩ tây nữa.
Ngay lúc mọi người đang suy đoán căn cứ Kim Môn ngày mai phái bao nhiêu máy bay tới,
có lục quân hay không, thì tới hôm sau căn cứ Kim Môn không có ai tới cả.
Mọi người liên tục trốn vài ngày, một đám thật sự buồn bực, căn cứ Kim Môn kia tính toán buông
tha sự việc của Trần Triều Phát hay sao? Mọi người đây là biến chiến tranh thành tơ lụa
hay sao?
Còn không chờ mọi người phân tích thấu triệt chuyện này thì ở phía nam các loại tai họa bắt đầu nổi
lên.
Đầu xuân, dù là chim bay hay thú chạy đều bắt đầu sinh sôi nảy nở, hôm nay tới nạn kiến, ngày mai
tới nạn châu chấu, vội vội vàng vàng mấy ngày lại tới một bầy sói biến dị, tóm lại căn cứ Diệu
Dương lại bắt đầu bận rộn.
Mà căn cứ Diệu Dương đã như thế này thì nghĩ tới bên căn cứ Kim Môn cũng sẽ không thái bình đi,
tuyết đọng dần hòa tan nguy cơ của nhân loại cũng càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều phải ứng đối
với các loại động vật biến dị, chúng càng lúc càng nhiều.
Cho nên căn cứ Kim Môn kia đại khái tạm thời cũng đang phải chiến đấu như vậy đi.
Triệu Như mang theo Lưu Toa Toa đi cứu người, dị năng của Lưu Toa Toa tiêu hao quá mức, Bàn Tử cung
cấp cho nàng vô hạn tinh hạch, rất nhanh, dị năng của nàng lên cấp cao không ít, ở thời gian rối
ren như vậy, cuộc sống của Lưu Toa Toa càng lúc càng phong phú vì dị năng của nàng là trị bệnh cứu
người, cho nên càng lúc nàng càng có cảm giác thành tựu.
Thời gian cơ hồ không có để nàng nhàn rỗi suy nghĩ tới cái người đi về phía đông Trương Bác Huân
kia.