Lưu Toa Toa phồng quai hàm lên, nhìn Đường Ti Lạc, trừng mắt nhìn nàng ta, biểu tình kia, cũng
không phải một ngọn đèn cạn dầu a.
Nhưng nàng quyết định nghe lời nói của Trương Bác Huân, xoay người rời đi.
Nhưng cái nhìn của nàng khiến Đường Ti Lạc hoàn toàn phát hỏa, xông lên muốn xé xác Lưu Toa Toa,
vừa lôi kéo mấy cái vừa kêu lên:
"Đi cái gì mà đi? Không cho đi, nói rõ ràng xong mới được đi." "Làm cái gì a? Ngươi có bệnh à???"
Lưu Toa Toa đẩy Đường Ti Lạc ra, Đường Ti Lạc lại lôi kéo Lưu Toa Toa, hai người bắt đầu ồn ào lên,
những người vây xem phần lớn đều có một chút tâm tình vui sướng khi người gặp họa, đứng bên cạnh
chỉ chỉ trỏ trỏ, hứng thú xem trận khôi hài này.
"Đường Ti Lạc!"
Trương Bác Huân kéo Đường Ti Lạc ra, rất nhẹ nhàng tách ra đẩy sang một bên, khuôn mặt tuấn tú
nghiêm lại.
"Ngươi đừng náo loạn nữa, chuyện của hai chúng ta, không có liên quan gì đến Lưu Toa Toa cả!"
"Nàng ta chính là hồ ly tinh, hồ ly tinh chuyên môn câu dẫn đàn ông!!!" Đường Ti Lạc bị Lưu Toa Toa
chọc giận, cũng bị thái độ che chở cho Lưu Toa Toa của Trương Bác Huân làm thương tâm, vì thế kéo
họng chửi ầm lên, mắng Lưu Toa Toa thành loại người hạ tiện chuyên môn câu dẫn đàn ông.
Trương Bác Huân cau mày, bực bội trong lòng từng đợt từng đợt dâng lên, hắn túm được tay Đường Ti
Lạc, muốn kéo nàng ta ra, tránh cho nàng ta làm thương tổn người vô tội.
Chuyện của hắn cùng Đường Ti Lạc, từ đầu đến cuối đều không quan hệ gì tới Lưu Toa Toa, mà Trương
Bác Huân và Lưu Toa Toa hiện tại cũng không phát triển đến bước nói chuyện tình cảm, bọn họ ở bên
nhau, căn bản không có nói bất luận điều gì về đề tài tình yêu.
Cho nên, Trương Bác Huân không muốn đem Lưu Toa Toa liên lụy vào một đống bòng bong của hắn.
Nhưng mà, Lưu Toa Toa cũng không phải đèn cạn dầu gì, sau khi tránh thoát ra khỏi
bàn tay của Đường Ti Lạc, nàng thét chói tai trốn ra sau Trương Bác Huân, rồi trả lời
một cách mỉa mai:
"Chính ngươi cũng không phải chuyên môn đi câu dẫn đàn ông hay sao? Đứa nhỏ trong bụng ngươi kia,
hiện tại cũng đã có hai tháng đi, ngươi cho rằng mặc chút quần áo rộng thùng thình thì
không nhìn ra tới hay sao? Ngươi chỉ là tàn hoa bại liễu, còn muốn quay đầu tìm Trương Bác
Huân nối lại tình cũ hay sao? Vậy có phải nên hỏi trước đứa nhỏ trong bụng ngươi kia, nó họ gì? Là
họ Lôi? Hay là họ Trần a???"
Lời vừa thốt ra, đám người ồ lên, Trương Bác Huân ngây ngẩn cả người, Đường Ti Lạc cũng ngây ngẩn
cả người, ngay cả An Nhiên cùng Vân Đào đứng thật xa xem náo nhiệt cũng ngây ngẩn.
Ai biết được miệng của Lưu Toa Toa này không khép được đâu, còn đang nói ở đằng kia:
"Người đừng cho là ta không biết, ngươi còn quỳ xuống cầu xin Bàn ca để hắn giấu diếm việc ngươi
mang thai, có phải ngươi muốn ngủ với Trương Bác Huân một giấc xong sau đó đem cái thai
đẩy lên người Trương Bác Huân hay không???"
"Ta..."
Đường Ti Lạc dậm chân, sắc mặt trắng bệch trắng bệch, đột nhiên trợn trắng mắt hôn mê
bất tỉnh.
Đây là bị Lưu Toa Toa chọc giận đến ngất xỉu.
Lập tức Trương Bác Huân bế Đường Ti Lạc lên, cau mày, đi hai bước về phía trước, chuẩn bị đi tìm
Bàn Tử sau mới đột nhiên nhớ tới, dị năng chữa bệnh của Lưu Toa Toa, vì thế dừng lại, ôm Đường Ti
Lạc xoay người nhìn nhìn Lưu Toa Toa.
Lưu Toa Toa không nói gì, cắn môi, trong mắt có ủy khuất cùng phẫn nộ, nàng như phảng phất biết
được Trương Bác Huân muốn nàng làm gì, Trương Bác Huân còn không phải muốn nàng cứu
Đường Ti Lạc hay sao???
Nhưng vì cái gì mà nàng phải cứu Đường Ti Lạc, người phụ nữ kia, mới vừa rồi làm trò trước mặt
nhiều người như vậy, nhục nhã nàng, nói nàng hạ
tiện như thế nào a? Nàng thích Trương Bác Huân bao nhiêu cũng quả quyết không vì hắn mà đi cứu một
người phụ nữ đã nhục nhã nàng.