Trần Triều Phát kêu to.
"Con kỹ nữ Đường Ti Lạc kia, trốn ở Hà Tây của các ngươi, kỹ nữ chính là kỹ nữ, ta đối với nàng ta
tốt như thế nào, nàng ta đều không cảm kích, ta không giết được nàng ta, ta không cam lòng! Ta
không cam lòng!!!"
Cho nên vì giết Đường Ti Lạc, Trần Triều Phát mới cho ném bom toàn bộ Hà Tây sao???
Đột nhiên An Nhiên cảm thấy, đánh giá trước kia của nàng đối với Đường Ti Lạc là không sai, quả
thật người này không có bất luận tác dụng gì trừ bỏ kéo chân sau người khác!
Bên trong đám người còn che dấu vài người muốn cứu Trần Triều Phát, đã bị Lạc Phi Phàm mai phục ở
một bên giải quyết, còn lại không biết có bao nhiêu người của y.
Tóm lại, mặc kệ còn dư đảng hay không, Trần Triều Phát đã không cứu được nữa, thân
thể của hắn, đã bị Nhục hoa chui đầy người, trừ bỏ phần đầu, thân thể y đã bị ăn đến không sai biệt
lắm.
Nhưng Trần Triều Phát vẫn còn có thể nói chuyện, y nhìn An Nhiên, đột nhiên biểu tình trên mặt trở
nên cực kỳ âm độc, y cười khặc khặc nói: "Ngươi cho rằng, người bên cạnh ngươi không có phản bội
hay sao? Những người đó, coi ngươi nói một thì không dám kêu hai, mặt ngoài tôn kính
ngươi, nhưng khi có nguy cơ tới, ai lại chân chính chịu hy sinh vì ngươi? Hiện tại ngươi che chở
bọn họ như vậy, căn bản không đáng, ta thật muốn nhìn xem, tương lại có một ngày, khi ngươi bị phản
bội, ngươi sẽ phẫn hận như thế nào!!!"
Thật sự, Trần Triều Phát cũng có quyết định như vậy, hắn không muốn giết An Nhiên, hắn chỉ muốn sau
khi xử lý Vân Đào, sẽ lấy bộ dạng của Vân Đào mà sống, rồi hảo hảo quạt gió thêm củi một chút, thậm
chí trong đầu hắn còn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều ván cờ, thiết kế An Nhiên, đẩy An
Nhiên vào hoàn cảnh bị mọi người phản bội.
Bao gồm cả việc làm Chiến Luyện cùng người phụ nữ nào đó lăn lăn giường, làm đứa
nhỏ của An Nhiên sau khi lớn lên, tự tay thọc đao vào người An Nhiên linh tinh.
Đến lúc đó, Trần Triều Phát, y phải hảo hảo mà nhìn xem An Nhiên, nhìn xem người phụ nữ này,
sẽ có một gương mặt rách nát như thế nào, nhất định sẽ giống như hắn, điên cuồng
muốn giết hết tất cả mọi người trong thiên hạ này, đến lúc đó, nhân tâm khoan khoái như thế
nào a?
"Nhân tâm, vốn dĩ đã tràn ngập không tín nhiệm, cùng không khuất phục, ta cũng không giết bọn hắn,
chính bọn hắn không tín nhiệm người một nhà, giơ lên vũ khí, tàn sát lẫn nhau, thế giới này quá dơ
bẩn rồi, quá dơ bẩn đi, vô luận hai người có tình cảm bền vững như sắt thép như thế nào cũng có lúc
bởi vì đủ loại nguyên nhân, thọc dao lẫn nhau, phu thê, thủ túc, bằng hữu hết thảy đều không có
ngoại lệ, không có ngoại lệ!"
Thanh âm của Trần Triều Phát dần dần bị bao phủ bởi thanh âm Nhục Hoa gặm cắn xương cốt, hắn bị ăn
luôn, đầu óc, sau đó da mặt, tròng mắt.....
Cuối cùng tro bụi cũng không còn dư thừa, xương cốt cũng bị tiêu hóa, một giọt máu cũng không lưu
lại nhân gian, cứ như vậy bị Nhục Hoa ăn vào bụng.
Trên nền tuyết trắng, xúc tua màu đỏ tươi của Nhục hoa, giơ lên cao cao, nó uốn lượn đi tới bên
người An Nhiên, nàng duỗi tay sờ sờ lên tầng xác ngoài cứng rắn của nó, biểu đạt sự khen ngợi của
mình với Nhục hoa, sau đó nhìn Nhục hoa nhận được khen thưởng cao hứng mà lui về nền tuyết, biến
mất vô tung.
Vân Đào đi xa ngừng lại, xoay người, nhìn bọn người An Nhiên, đang đứng ở phía xa nhìn hắn, hắn
thoải mái cười cười, từ tòa nhà cao tầng bên trái, một thân ảnh nho nhỏ chạy ra, rốt cuộc Hằng Hằng
được thả ra, nó chạy như bay đến bên người Vân Đào, ôm lấy eo hắn.
An Nhiên nhìn Vân Đào ngồi xổm xuống, an ủi Hằng Hằng, liền xoay người, nhìn Chiến
Luyện ở phía sau thở dài:
"Không biết có phải bị Trần Triều Phát tẩy não hay không, thế nhưng ta cảm thấy hắn
nói rất có đạo lý."