Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay - Chương 672: Vân Đào số 2




Bất quá Trần Triều Phát có dị năng như vậy đồng dạng cũng có khuyết điểm, bởi vì

chung quy thì giả vẫn chỉ là giả, khi Trần Triều Phát cos Vân Đào thì hắn mất đi thân thể cương

thương bất nhập giống như Chiến Luyện, mà khi hắn cos Chiến Luyện thì sức lực của hắn không lớn.

Vân Đào này ngồi ăn sủi cảo, nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm lắm với việc này, hắn bị người bắt

chước, còn bắt chước giống đến như vậy, trừ bỏ cảm thán thời vận của mình không được tốt ra hắn

cũng không có ý nghĩ khác.

"Thôi được rồi, ngươi ăn trước đi, ta mang bát này sang cách vách."

Thấy biểu tình bình thản của Vân Đào này, An Nhiên cũng không nhìn ra sơ hở gì, vì thế sau thất bại

lần thứ 101 nàng bưng một bát sủi cảo trên mặt bàn đi ra cửa, sang phòng bên cạnh.

Vân Đào ở bên phòng cách vách kia đang tự luyện tập, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp nổi cuồn

cuộn, đôi tay cầm lấy chấn song cửa sổ, vận động làm mồ hôi đầy người.

"Ngừng nghỉ chút đi, cũng không sợ cảm mạo hay sao."

An Nhiên vào cửa, đặt bát sủi cảo lên mặt bàn, rồi ngồi xuống ghế.

Vân Đào số 2 này đang tập luyện liền ngừng lại, đóng lại cửa sổ đang mở rộng, xoay người, mặc thêm

quần áo rồi lấy một hộp giấy, lau cái bàn, hỏi" "Hôm nay ngày mấy rồi? Thế nhưng ăn sủi cảo."



"Bọn Bàn Tử nói bọn họ muốn chúc mừng mình còn sống sót sau một năm."

An Nhiên nhìn thoáng bát sủi cảo đặt trên mặt bàn, ý bảo Vân Đào số 2 một chút để hắn ngồi xuống

ăn.

Vân Đào này ngồi xuống, duỗi tay muốn lấy, An Nhiên thở dài, dùng tay chắn lại.

"Phải dùng đũa."

Nói xong lại đưa một đôi đũa cho Vân Đào số 2. "Trần Triều Phát ở cách vách đã ăn chưa?"

Vân Đào số 2 này nhận đôi đũa thuận tiện hỏi một câu.

Đối mặt với vấn đề này An Nhiên lười cường điệu, chỉ lắc lắc đầu tựa vào lưng ghế hỏi lần thứ 101:

"Rốt cuộc ngươi là thật hay là giả a?" "Ta là thật, cách vách là giả."

Vân Đào số 2 vừa ăn sủi cảo vừa trả lời An Nhiên lần thứ 101.

An Nhiên vô lực dùng tay xoa mặt, nghiêng đầu nhìn Vân Đào ngồi đối diện, Vân Đào

cười cười hỏi:

"Hằng Hằng dạo này tốt không?" "Khá tốt, hắn có chút nhớ ngươi!"

"Vậy có thời gian, dẫn hắn đến nhìn ta." "Nhưng là ta sợ ngươi là giả, sẽ thương tổn nó."

"Vậy cũng không tốt? Thật giả không phân biệt."



Người này còn có tâm tình trêu ghẹo nàng nhìn An Nhiên, nụ cười ôn ôn mang theo chút thích ứng

trong mọi hoàn cảnh, căn bản nhìn không ra được giả vờ.

Nhưng Vân Đào cách vách kia cũng có nụ cười giống y đúc. Vì thế An Nhiên lại đổi dáng ngồi hỏi:

"Hiện tại ta có giả thiết a, nếu ngươi thật sự là Vân Đào, là thật ấy, ta cũng không mong chờ gì

lúc sinh thời có thể phân biệt được hai người, vậy ta coi như ngươi là thật đi, ngươi có ủy khuất

không? Ngươi có oán hận không? Chúng ta nhốt ngươi ở bên trong đại phú hào này, ngươi có cảm thấy

chúng ta hẹn với ngươi không?"

"Ta cũng hỏi ngươi, lúc trước Bàn Tử cũng nhốt ngươi ở trong đại phú hào, bên ngoài dựng lên một

bức tường cao, ngươi có ủy khuất không? Ngươi có oán hận không? Ngươi thay những trói buộc kia làm

nhiều việc như vậy, ngươi có cảm thấy bọn họ thẹn với ngươi không?"

"Tình huống này không giống nhau, người hạ lệnh lấp kín đại phú hào là ta."

An Nhiên nếu muốn ra ngoài thì tùy thời đều có thể đi ra, năng lực của nàng Trần Triều Phát không

thể bắt chước được, không phải An Nhiên nói mạnh miệng, mặc dù hiện tại nếu có thêm một dị năng giả

hệ mộc có thể khống chế được thực vật thì cũng không có đóa Nhục hoa thứ hai để nghe mệnh lệnh của

người đó.