Rất nhanh toàn bộ thi thể đã bị Nhục Hoa thanh lý sạch sẽ, toàn bộ tang thi hệ mộc cũng bị Chiến
Luyện rửa sạch, cùng với toàn bộ người trốn tránh trong các góc xỏ xỉnh cũng bị đưa xuống
đại sảnh tầng 1 ai cũng không ngoại lệ.
Trên vách tường của đại sảnh, dây đằng bò đầy giống như hang rắn, làm mọi người cảm thấy như mình
đang đứng trong một cái hố có vạn con rắn, thân mình hộ co rúm lại, mặc cho nhưng dây
đằng màu đỏ du tẩu dưới chân, một đám người không dám nói lời nào, trong lòng vừa kinh vừa sợ.
Oa Oa lại đẩy chiếc xe con gà mổ thóc, lộc cộc lộc cộc đi từ cửa phòng trà đẩy ra ngoài, đi vào
hố vạn rắn, những dây đằng kia vội tránh một con đường để Oa Oa thuận lợi đẩy chiếc xe
đẩy nhỏ đi qua.
"Ta nói đơn giản với mọi người một chút."
Sau lưng Oa Oa, An Nhiên đứng ở cửa phòng trà, đang nghiêng thân mình dựa vào cửa gỗ khắc hoa, biểu
tình trên mặt có chút lười biếng.
"Từ giờ trở đi các ngươi chỉ có thể ăn ngủ ở tầng 5 cùng tầng 6, nơi đó tùy các ngươi lựa chọn,
nhưng không cho phép nhúc nhích tay chân đánh nhau, không thể giết người, có thể cái nhau,
ta sẽ không giết đám các người, nhưng các ngươi có thể tự sát."
Mấy trăm gần một nghìn người còn sống sót, đứng tại chỗ, lặng ngắt như tờ nghe An Nhiên ban bố
quy tắc, có người trong bọn họ tuy rằng sợ hãi nhưng vẫn giơ tay lên, là một người phụ nữ
mặc đồ múa màu đỏ, mọi người nhìn qua, có người nhận thức người này, nàng tên là Tĩnh Huyên.
Dưới hai chân Tĩnh Huyên bò đầy cây mây biến dị, cả người nàng run lên như cầy sấy, thấy đôi mắt
sâu như giếng cổ của An Nhiên nhìn lại, nàng run run giọng hỏi:
"Chúng ta. Chúng ta phải ở chỗ này bao lâu?"
Không thể không nói, lá gan của Tĩnh Huyên phi thường lớn, nàng hỏi ra vấn đề này kỳ thật là câu
hỏi của tất cả mọi người ở đây, họ không dám hỏi vì đang ở hoàn cảnh hiện trường quá dọa người.
An Nhiên nhướng mày, thân mình giật giật, thình lình đám người phát ra những thanh âm hít sâu, bọn
họ cho rằng nàng muốn giết Tĩnh Huyện, ai biết được, An Nhiên chỉ thay đổi lại tư thế,
rồi trả lời vấn đề của Tĩnh Huyên.
"Vẫn là điều kiện cũ, bao giờ tìm ra Trần Triều Phát mới thôi." "Nếu, không thể tìm ra được thì
sao?"
Biểu tình trên mặt Tĩnh Huyên giống như sắp khóc, nhưng có chút vấn đề phải hỏi rõ ràng mới tốt,
như vậy mọi người cũng có thể chuẩn bị tâm lý. "Vậy các người đều phải chết già ở chỗ này thôi!"
An Nhiên không sao cả, nàng nhún nhún vai, xoay người, nhíu mày, thấp giọng hỏi Chiến Luyện:
"Tìm được Vân Đào chưa?"
"Trừ mấy phòng trên đỉnh bị cháy, mỗi góc đều đã lật hết, không tìm được." Biểu tình không thoải
mái hiện ra trên mặt Chiến Luyện.
"Trong chốc lát nữa ta đi tầng trên cùng tìm một chút."
"Ừ, mang theo Lạc Phi Phàm, miễn cho trong chốc lát lại có thêm một người giống ngươi
xuất hiện, ta phân không rõ đâu."
"Được rồi."
Thấy Chiến Luyện đồng ý, An Nhiên bĩu môi với hắn, sau đó quay đầu lại bảo Tiểu Bạc Hà đem Oa Oa
đang lắc lư ra tới đầu bên kia của đại sảnh túm trở về, rồi gọi Triệu Như, Chiến Luyện cùng Lạc Phi
Phàm nâng Lưu Toa Toa vừa mới tỉnh lên tầng 5.
Nhóm người này của bọn họ, chọn hai phòng trên tầng 5, Lạc Phi Phàm và Chiến Luyện ở cùng một
phòng, An Nhiên và nhóm phụ nữ ở một phòng.
Những người còn lại khoảng gần một ngàn người, dưới sự giám thị của Nhục Hoa cũng bắt
đầu lục tục xếp hàng lên tầng chọn lựa phòng ở, cửa phòng không được đóng kín, nếu có đóng cũng
không được khóa lại, bởi vì Nhục Hoa đã đi vào từng phòng, dây mây thô to đã chèn cứng mỗi cánh cửa
phòng.
Mỗi tầng có khoảng 40 phòng, mỗi phòng vài người chen vào, hai tầng liền đủ, đồ ăn sẽ được Bàn Tử
tuồn từ tầng 4 lên, mỗi ngày sẽ chia vài người tạo thành đội đem đồ ăn khiêng lên tầng.