An Nhiên nhún nhún vai, dựa vào một chiếc đèn đứng bằng gỗ, phảng phất như có chút bất đắc dĩ vì
hài tử của mình không biết cố gắng, làm trò cười cho thiên hạ a, không chờ nàng nói xong, cẳng chân
của mấy người đàn ông kia đều mọc đầy dây đằng màu xanh lục.
Đây còn không phải là bản thể của Nhục hoa, chỉ là vài bộ rễ do rễ của Nhục hoa
phát triển ra, chỉ là con cháu của nó thôi.
Nhưng tuy rằng chỉ là con cháu của nó cũng có thể cuốn lấy những người kia khiến họ không di
chuyển được, bọn họ mạnh mẽ xoay người muốn chạy trốn, nhưng lại bị sôi nổi té ngã
trên một đống cành hoa đang mấp máy, An Nhiên đứng cách bọn họ không xa, lành lạnh hỏi:
"Ta hỏi lại một lần nữa, trước khi các ngươi chết, ta chỉ muốn biết, ai là Trần Triều Phát?!"
Mấy người đàn ông này đều cắn chặt khớp hàm, bộ dạng thấy chết không sờn, cây mây lục đằng bò khắp
cả người bọn họ, không ít lục đừng chui vào dưới làn da của họ, nhưng vẻ mặt họ không chút sợ hãi
nào.
An Nhiên nhìn vậy dục vọng tra tấn đều không còn.
"Ta biết việc này tương đối khó nhưng các ngươi cần phải khai ra Trần Triều Phát ở
đâu cho ta."
An Nhiên ngồi xuống ghế lùn bên cạnh, sau lưng nàng một bông hoa đang bung nở như một con mãng xà,
nó đang chậm rãi thịnh phóng ra từng cánh hoa như chiếc mâm nhỏ ở trên đầu vai An Nhiên.
Nhục Hoa, mấy chiếc chồi non thịt thịt của nó như thứ thịt thừa của thân thể người, mấp máy mấp máy
bò về phía mấy người đàn ông ngã trên mặt đất, mấy người kia ôm đầu kêu lên thảm thiết.
Bộ rễ thực vật tinh tế màu xanh lục bắt đầu bò bên trong thân thể họ, xuyên vào lồng ngực, bò
theo xương sống, chui vào đầu óc họ, nhưng nó chưa nhanh chóng hấp thu bọn họ thành thây
khô mà chỉ từ từ, từ từ.
Cứ như vậy tra tấn bọn họ, làm cho bọn họ sống không bằng chết. "Hắn đi đâu, chúng ta không biết,
chúng ta không biết!!!"
Có người khiêng không được bắt đầu hô to, lăn lộn trên mặt đất.
An Nhiên vừa định hỏi, bọn họ không phải là người cửa Trần Triều Phát hay sao? Sao có thể không
biết y đi đâu?
Lại nhìn thấy người này móc một khẩu súng từ trong người, đôi mắt nàng trừng lớn, vừa muốn phân phó
con cháu của Nhục hoa che chở cho Tiểu Bạc Hà và Oa Oa thì người kia liền dí họng súng vào huyệt
thái dương của mình.
"Phanh" một tiếng, nổ súng tự sát.
Trong đầu thực sự rất đau, phảng phất như toàn bộ dây thần kinh đều đang co rút lại, không thể
không tự sát để giải trừ loại thống khổ này.
Hắn vừa chết thì người bên cạnh thống khổ kêu lên.
"Hiện tại ngươi ở chỗ này tra tấn chúng ta thì có ích lợi gì? Đã có nhiều người chết như vậy rồi,
cũng không phải do Trần tiên sinh làm bọn họ chết, Trần tiên sinh đi nơi nào, đích xác chúng ta
cũng không biết, ngươi muốn giết thì cứ giết, tội gì khó xử chúng ta?"
Nhiều người chết như vậy đích xác không phải do Trần Triều Phát, thậm chí mấy người bọn họ có đi
thảm sát cũng không thể trong thời gian hai ngày giết nhiều người như vậy.
Nếu luận bọn họ làm cái gì trong những trận tàn sát ở đây, bọn họ đơn giản chỉ có thu thập tình
báo, khơi mào một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng cũng chỉ là lúc bắt đầu, sau đó những mâu thuẫn trở nên
gay gắt, thậm chí lan rộng ra đều không quan hệ đến Trần Triều Phát.
Thói hư tật xấu của con người là như vậy, chẳng qua Trần Triều Phát chỉ hơi lợi dụng một chút mà
thôi, nói dăm ba câu có thể kích phát mâu thuẫn, xảy ra tình huống trên chỉ có thể trách những
người giết cùng bị giết, họ dễ dàng nâng dao lên đâm chọc về mọi phía!!!
Mà những người này họ chỉ nghe mệnh lệnh của thượng cấp để làm việc, thượng cấp ra lệnh giết An
Nhiên, sau đó để Trần Triều Phát ngụy trang thành bộ dạng An Nhiên đi ra ngoài, bọn họ cũng chỉ
nghe lệnh mà làm việc mà thôi.