"Có người biết được ngươi có thể thao túng thực vật, cái này rất bình thường."
Triệu Như nhún nhún vai, nhìn An Nhiên.
"Thực vật của ngươi lợi hại như vậy, bí mật rất khó giữ người ở Hà Tây lại nhiều như vậy, những
ngày vừa rồi năng lực của ngươi lại bại lộ ra, rất khó để khiến người khác không chú ý tới ngươi."
Về năng lực của An Nhiên, chỉ cần là người từ trải qua thời gian ở Hà Tây, ai cũng đều biết, mặc dù
có không rõ đi chăng nữa thì cũng sẽ nghe thấy một ít,về các loại thần kỳ An Nhiên có thể
thao túng thực vật, vì thế vì chính mình không bị gông cùm xiềng xích, phóng hỏa thiêu hủy
thực vật cũng là một đối sách khá tốt.
Nhưng bọn hắn vừa lúc thiêu hủy thực vật của An Nhiên, cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn của nàng, điều
này đúng là giúp Trần Triều Phát một đại ân đi.
Người ở tầng 1 đang chạy lên trên, người từ tầng cao nhất thì đang chạy xuống dưới, mà ở tầng 5
này, rất nhanh Vân Đào đã mang những đứa trẻ tới bên cạnh cửa phòng An Nhiên, Lưu Toa Toa rất khẩn
trương nhìn qua mắt mèo, sợ Vân Đào sẽ gõ cửa, đến lúc đó sẽ rất rối rắm, có nên mở cửa cho Vân Đào
này hay không đây.
Kết quả, Vân Đào cùng mấy đứa nhỏ trực tiếp đi qua, không gõ cửa, đi tới cuối hàng lang, nơi phòng
cho nhân viên nghỉ ngơi, đẩy mấy đứa nhỏ vào bên trong sau đó quay đầu lại tính toán đi vào cầu
thang an toàn, từ cầu thang an toàn này đi xuống tiếp tục tiếp ứng những đứa trẻ khác.
"Có chút không thích hợp a."
An Nhiên lại nhắm mắt, nhíu mày nói:
"Những thực vật đã chịu ảnh hưởng." "Ảnh hưởng gì?"
Triệu Như ngồi bên người An Nhiên, duỗi tay nắm lấy tay nàng, quan tâm hỏi.
"Ngươi còn nhớ rõ chúng ta đi từ thôn Thiết Ti tới Tương thành có một đoạn thời
gian, ta giống như bị mắt mù tai điếc không?"
An Nhiên lắc lắc, dùng tay vỗ vỗ đầu của mình, nhìn sắc mặt biến đổi của Triệu Như, tiếp tục nói:
"Không kéo a, ta lại gặp phải trạng huống như vậy."
"Là cái gì? An Nhiên ngươi làm sao vậy? Có cần ta trị liệu cho ngươi không?"
Đôi tay Lưu Toa Toa đã giơ lên, bàn tay ấm áp, năng lượng của dị năng bắt đầu tích tụ, chờ An Nhiên
gật đầu nàng sẽ lại gần trị liệu cho An Nhiên.
Kết quả, An Nhiên còn chưa nói gì, Triệu Như đã quay đầu vẫy vẫy tay, nói:
"Vô dụng thôi, dù dị năng của ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng vô dụng." Này không phải vấn đề tự
thân của An Nhiên, mà là thực vật đơn phương cắt đứt liên hệ với nàng, Triệu Như nhớ lần trước khi
tình huống này xuất hiện ở An Nhiên, nàng nghiêng đầu, nhìn An Nhiên hỏi:
"Có phải đại phú hào này lại xuất hiện thực vật mà ngươi không có biện pháp khống chế hay không?
Hay là đóa Nhục hoa mới ở Hà Tây lại phản bội?"
"Không quan hệ tới Nhục hoa."
An Nhiên chống tay lên trán, Nhục hoa của nàng còn đang liều mạng ăn a. Hiện tại người trong đại
phú hào này vì sao còn có thể nhàn nhã như vậy, chỉ lo tàn sát lẫn nhau như vậy? Đừng tưởng Trần
Triều Phát cho ném bom Hà Tây thì từ đây thế giới được thái bình a, sẽ không có sinh vật mạnh mẽ
hơn con người xuất hiện hay sao.
Đây đều là bởi vì có Nhục hoa, nó đang điên cuồng sinh trưởng ở Hà Tây, nó ở đó ăn bầy sói
biến dị, cho nên bầy sói tuyết này mới không tới Hà
Đông quấy rầy nhân loại mà thôi.
Không sai, động vật biến dị sinh sôi nẩy nở phi thường nhanh chóng, số lượng còn nhiều hơn so với
tang thi, thời gian mới qua không bao lâu, từ hai đến ba con sói tuyết còn sót lại giờ đã phát
triển thành một bầy lớn.
Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, còn không bằng để bầy sói tuyết đó qua sông, tai họa cho Hà Đông đi, ít
nhất cũng có thể làm nhân loại ít đi việc tàn sát lẫn nhau như thế này.
An Nhiên nhắm mắt lắc đầu trái phải, vô dụng a, hình ảnh trong đầu nàng càng lúc càng mơ hồ, đầu
tiên chính là nàng mất liên hệ với một ít thực vật, mà tầng trên cùng còn đang cháy lớn, thực vật ở
những tầng dưới từng tầng từng tầng mất liên hệ.