Vậy nữ nhi của nàng đâu? Trong lòng An Nhiên nhói đau, từ lồng kính mờ mịt lấy tay ra, nhìn phòng cách ly to như vậy, trừ bỏ còn dư lại một lồng ấp, đã không còn tiếng khóc của hài tử, nơi này chỉ có hai đứa nhỏ không bị biến thành quái vật, còn lại hoặc là bị ăn thịt hoặc là vô thanh vô tức mọc ra răng nanh.
"Loảng xoảng" một tiếng, lồng kính còn lại bị hai con tang thi kia lật đổ.
Cả lồng kính lẫn đứa trẻ bên trong đều té lăn ra đất, tiếng khóc lại lớn hơn một chút, cái nắp lồng cũng bị vỡ ra, một con tang thi như biết phương pháp đem bàn tay sờ về phía đứa trẻ bên trong.
An Nhiên quay đầu lại nhìn đứa trẻ, tuy rằng đôi mắt bị bịt kín nhưng dưới ánh đèn lồng sưởi An Nhiên cảm thấy khuôn mặt đứa nhỏ tạo cho nàng một loại quen thuộc, như thế nào giống Chiến Luyện?
Mỗi người mẹ đều có thể thông qua một chút ngũ quan liếc mắt một cái nhìn ra đứa nhỏ của mình, tuy rằng có lẽ người mẹ này chỉ ngắn ngủi nhìn hài tử một lần, tuy rằng vẻ mặt hài tử mới sinh đều bèo nhèo nhăn nheo giống nhau, rất khó để nhận ra, nhưng năng lực liếc mắt có thể nhận ra cốt nhục của chính mình mỗi người mẹ sinh ra đã có sẵn.
Trong lòng nàng cả kinh vui vẻ, hét lên một tiếng cầm dao vọt qua, nhào lên người con tang thi kia, ấn ngã nó trêи mặt đất, cầm dao đâm vào.
Không chờ rút con dao từ đầu con tang thi dưới thân, con tang thi ở sau lưng đã cắn một ngụm vào cổ nàng, An Nhiên liều mạng vặn vẹo thân thể của mình, trực tiếp ngã về phía sau đè lên con tang thi kia, một tiếng xé rách, nàng la lên một tiếng, nổi cơn điên, phát điên giống như có thần lực cắt toàn bộ cánh tay con tang thi đang ôm lấy mình xuống dưới, rốt cuộc lúc này mới giãy giụa ra được.
Nàng không rảnh lo vết cắn ở trêи cổ mình, dù sao trêи người nàng vết răng cũng không ít, trực tiếp xoay người, cầm đao chọc, làm con tang thi cụt tay phía sau chết thẳng cẳng.
Ai chạm vào nữ nhi của nàng, liền giết mặc kệ là ai!!!
Trong lồng kính vỡ vụn, hài tử chỉ mặc một cái tã giấy còn đang khóc, An Nhiên vứt bỏ con dao trong tay, duỗi tay muốn ôm đứa nhỏ nhưng sau đó nhìn vết máu dơ bẩn trêи tay, nàng khóc lóc lau bàn tay dơ bẩn đó lên quần áo của mình, lúc này mới thật cẩn thận ôm hài tử từ chiếc lồng vỡ ra.
Kéo vòng tay trêи cổ tay đứa nhỏ, ở trêи viết hai chữ "An Nhiên", đây là nữ nhi của nàng a!
Quả nhiên đúng vậy!
Thật tốt quá, thật tốt quá, thật cảm ơn trời đất, cảm ơn Quan Thế Âm Bồ Tát, cảm ơn thượng đế Jesus, cảm ơn Mao chủ tịch! Nàng vừa khóc vừa cười, trong lòng đem tất cả người từ cổ đến kim có thể cảm ơn đều cảm ơn một lần, sau đó An Nhiên cả một thân chật vật hôn hôn lên khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, đôi mắt của nữ nhi còn che miếng vải đen, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, trong miệng phát ra âm thanh tựa như vô lực, giọng như bị khóc đến khàn đi, theo trực giác củng vào ngực An Nhiên.
"Đói bụng, đói bụng đúng không? Ngươi đói bụng đi."
An Nhiên gạt hai hàng nước mắt, ôn nhu nói chuyện cùng nữ nhi, hiện tại chỗ nào nàng đều không cảm thấy đau, mặc dù vừa bị tang thi cắn ở cổ, nhưng giờ phút này An Nhiên cảm thấy trạng thái của mình phi thường tốt, chưa bao giờ tốt bằng, tìm được nữ nhi của nàng, nàng giống như hoàn toàn lột xác, cả người như bay lên, quả thực giống như có thần lực, làm tinh thần nàng thanh minh hưng phấn!