Mạt Thế Điền Viên

Chương 45: Chương 45




Nhóm người thấy Tiêu Lạc bước tới, chỉ khinh thường cười một tiếng, hoàn toàn không để mắt đến chỉ số vũ lực của thằng nhóc con da trắng thịt mềm này. Trong số bọn chúng có người để ý đến Lục Vân đứng phía xa.

"Tam ca, có mỹ nữ kìa." Một tên trong số đó khều tên đầu lĩnh.

"Tam ca, thằng nhóc này cũng ngon lắm, chắc là hợp khẩu vị của lão đại, hay mình sau khi dọn xong tinh hạch thì dọn luôn hai người này đem về."

Tên đầu lĩnh: "chúng mày còn chưa quen phong cách làm việc của đội ta à."

Cả đám đàn em chớp mắt.

Tên đầu lĩnh hung tợn cười: "chính là tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, thấy gái đẹp đương nhiên phải bắt về rồi, còn hỏi tao? Mà nhớ, cái ngon phải hưởng thụ từ trên xuống dưới." Chính là bên trên hưởng trước rồi mới tới đám nhắt dưới này.

Gã nói thêm: "hai đứa này phải bắt mang về cho lão đại, lão đại chơi chán sẽ tới phần chúng ta."

"Mình không thể lén ăn trước sao?" Có thằng hỏi ngu.

"Mày lén ăn gan hùm thì có." Gã đầu lĩnh cười gằn. Thực ra gã cũng muốn lắm, lần nào cũng chỉ ăn lại đồ thừa của kẻ khác khiến gã ngán ngẩm. Nhưng gã lại không dám dám ra hành động gì, vì bên trên toàn những kẻ so ra còn kinh khủng hơn cả gã.

Tiêu Lạc đi tới trước mặt bọn người này, hiển nhiên cũng nghe được bọn chúng thảo luận, trong nội tâm dâng lên từng trận ghê tởm, buồn nôn.

Thời đại của trụy lạc, suy đồi nhân cách đã sớm bắt đầu rồi.

Không gian chung quanh không chỉ bốc lên mùi xác tanh hôi mà còn thoang thoảng mùi mục rữa, hư nối của lòng người. Cái thứ như nhân tâm này nhiều khi còn đáng sợ hơn cả tang thi.

Nhìn hơn mười người đàn ông trước mặt, Tiêu Lạc như đang nhìn tang thi, không có gì khác biệt. Những người này đã được định kết cuộc.

Nếu bọn họ không nhắc đến những thứ bẩn thỉu khiến Tiêu Lạc nhớ đến kết cục của Tiêu Lạc trong nguyên tác thì bọn họ ít ra sẽ còn một con đường sống. Đằng này bọn họ không chỉ nhắc đến mà còn muốn bắt cậu và Lục Vân, muốn đem về chơi đùa tập thể, chơi đến khi nào hư thì vứt đi như một món đồ.

Tiêu Lạc cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn nộ khi trở thành đối tượng cho người khác ý dâm. Những ánh mắt như muốn lột quần áo cậu ra của mấy người kia khiến cậu ngay lập tức muốn dọn sạch đi hai tròng mắt của chúng, muốn dọn luôn cả chúng khỏi tầm mắt mình.

Bình thường tính cách cậu ôn hòa, không ham thích giết chóc, rất thanh tâm quả dục. Nhưng gần đây nhiều chuyện xảy ra khiến cậu phiền lòng, khó ở, không còn tốt tính cho lắm. Vốn tưởng lần này đi đánh tang thi xong là xả được stress nhưng không ngờ lại lòi ra thứ khác khiến cậu bực mình hơn.

Những người kia chủ động áp sát Tiêu Lạc mà không hay biết rằng mình đang đến gần với tử thần.

"Em trai ngoan, đừng sợ, em đi một mình sao? Bọn anh bên đây đông người có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho em và cô gái kia, có muốn đi theo bọn anh không."

"Mày từ tốn một chút, đừng hầm hố như vậy làm em nó sợ."

"Haha nghe nói lúc sợ hãi thì chỗ đó sẽ co rút lại, đâm vào càng tiêu hồn a."

"Khặc khặc vậy sao?"

Lời của bọn chúng ngày một bẩn thỉu, điệu cười dâm tà cùng ánh mắt đầy ham muốn dơ bẩn đảo tới đảo lui từ trên xuống dưới Tiêu Lạc, hơi dừng lại một chút nơi giữa chân cậu.

Tiêu Lạc ghê tởm đến nỗi muốn vọt vào không gian tắm rửa một trận, nhưng vẫn cố kìm lại. Cậu đưa mắt nhìn thanh kiếm trên tay, thở dài một hơi. "Xin lỗi a bảo bối, tao sắp sửa làm bẩn mày rồi."

Máu tang thi không bẩn bằng mấy người này. Chạm vào một chút thôi cũng thấy ghê tởm.

Sau đó thân ảnh Tiêu Lạc chợt nhoáng lên một cái, biến mất hoàn toàn trong bóng đêm. Rồi không quá mười giây sau cậu lại xuất hiện ngay tại chỗ cũ với thanh kiếm không dính một hột máu.

Theo đó hơn mười thân ảnh đàn ông đứng đối diện Tiêu Lạc đang từ từ bước tới chỗ cậu bỗng đứng sững lại. Nơi cổ không chút tì vết bỗng hiện ra một đường màu đỏ, kéo ngang qua giữa cổ. Từ cái đường đó máu tươi rỉ ra ngày càng nhiều, rồi hóa thành từng dòng đỏ tươi chảy xuống.

Đám người đó hai mắt trợn trừng, dường như không cảm nhận được vết thương trên cổ. Đến khi thấy áo mình ướt đầy máu, cơn đau đớn mới từ từ dâng lên nhấn chìm tâm trí, và khi đó chúng cũng hiểu ra người thanh niên trước mặt này có bao nhiêu nguy hiểm. Đáng tiếc thay đời người chỉ có một lần, không có cơ hội làm lại, không có cơ hội hối hận.

Bọn chúng đồng loạt ngã oặt xuống, hai mắt vẫn trợn trừng như không dám tin mình lại chết một cách vô nghĩa như vậy, cùng như không thể chấp nhận sự thật rằng mình đã chết.

Trong số đó chỉ còn một người là có thể đứng, chính là tên đầu trọc từng đi xiết nợ nhà Lục Vân kia. Tiêu Lạc không giết hắn mà chỉ lấy đi của hắn một cánh tay, nhưng như vậy cũng đủ khiến hắn đau không thiết sống. Kết hợp với tử trạng khủng bố của đồng bọn cùng với sự kinh khủng ủa Tiêu Lạc khiến hắn có cảm giác như mình trở thành người sống cuối cùng trong một bộ phim kinh dị, là người chịu nhiều ám ảnh nhất.

Nhìn tên đầu tọc rên la quằn quại trên đất, cùng mấy thi thể tuôn máu đỏ tươi nằm sõng soài gần đó, Tiêu Lạc bỗng cảm thấy mạng người trong thời buổi mạt thế này rẻ mạt vô cùng, chẳng khác tang thi là mấy.

Huh...thật ra tang thi cũng từng là con người đấy thôi. Nhiều lúc tang thi còn đáng yêu hơn con người nhiều.

Lục Vân lần đầu tiên gặp cảnh giết người máu tanh như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không đến nỗi không chấp nhận được. Cô bước tới gần Tiêu Lạc, nói: "cái tên này cậu tính sao?"

"Có chút chuyện cần hỏi ý mà." Tiêu Lạc thản nhiên trả lời Lục Vân, sau đó cậu bước tới chỗ tên đầu trọc kia, dùng một chân đạp lên vết cắt bằng phẳng trên bả vai hắn, máu dính vào giày làm cậu nhíu mày chayn ghét, thanh âm đều đều như đang bàn chuyện vụ mùa: "tao có vài chuyện hỏi mày, thành thật trả lời cho tao. Nếu tao phát hiện mày nói dối một chỗ, một miếng thịt trên người mày sẽ từ giã mày mà rớt xuống, hai chỗ thì hai miếng thịt." Càng nói về sau thanh âm cậu lạnh dần, đồng thời lực đạo trên chân cũng tăng thêm khiến cho tên đầu trọc điếng ngắt, hét thảm từng cơn.

"Tôi, tôi, nói, cái gì tôi cũng sẽ nói, không dám giấu giếm, xin hãy tha cho tôi."

"Được rồi." Tiêu Lạc cười nhạt. "Vậy nói cho tao nghe những gì mày biết về tỉnh T đi."

Tên đầu trọc mặt cắt không còn một giọt máu, đau đớn đến mức cả người hắn mồ hôi túa ra như mưa. Mồ hôi cùng đất cát quện với vết thương khiến cho hắn đau đớn khôn cùng, tưởng chừng như sắp chất đi. Hắn run rẩy từng cơn, hơi thở cũng có phần hụt đi như hấp hối: "Bên trong nội tỉnh có một tổ chức người sống sót, tổ chức đó có tên gọi là Báo Đen, nhân số khoảng gần trăm người. Bọn chúng có một phần ba là dị năng giả. Bọn chúng thường xuyên, thường xuyên đi đánh cướp đồ ăn của những người ở ngoài đội cùng những đoàn người đi từ nơi khác đến."

"Mày nói cứ giống như mày không phải người của cái đội này nhỉ?" Tiêu Lạc lại dùng chân cà cạ lên vết thương của tên đầu trọc khiến hắn lại thống khổ gào thét lên. "Mày nói thiếu một chi tiết rồi, đây chính là cái hang ổ của những con giòi bọ bẩn thỉu mới đúng."

Lục Vân lần đầu tiên nhìn thấy một bộ mặt hoang dã như vậy của Tiêu Lạc, hiển nhiên có hơi chấn kinh. Nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Vì cô nghĩ đối phó với ác nhân cần phái ác hơn cả chúng, Tiêu Lạc như vậy chẳng qua là đang thích ứng với thời thế. Chỉ cần cậu ấy có chừng mực, không trở nên ác theo phong trào là được.

"Vân tỷ, chỉ có gì cần hỏi hắn không?"

Lục Vân hơi ngẩn ra, hiểu ý Tiêu Lạc vì sao phải chừa lại cái tên này. Nếu chỉ hỏi về thành T thì chưa tên nào lại cũng như nhau. Cậu chính lai vì cô mà tính toán.

Cô tiến tới gần, nhìn hiện trạng thê thảm của gã đầu trọc mà không chớp mắt nói: "Anh còn nhớ tôi chứ?"

Gã đầu trọc nhìn Lục Vân một chặp, lần này ánh mắt vô cùng khuôn phép: "Cô là con gái lão Lục đầu ngõ bán cháo trứng thịt bằm."

Tiêu Lạc: "....." món ăn làm nên thương hiệu ghê hén.

"Bọn họ hiện giờ đang ở đâu?" Lục Vân gấp gáp hỏi. Suýt nữa thì nắm cổ áo người ta lôi lên luôn.

"Dòng họ gia phả nhà cô nhiều như vậy làm sao tôi nhớ hết được. Tôi chỉ nhớ mặt ba cô với thằng đệ cô thôi, ba cô vẫn còn sống, với thằng em trai cô... em trai cô...."

"Em trai tôi làm sao?" Lục Vân không kìm được hét lên.

"Em trai cô bị lão đại bắt đi từ hôm kia rồi, bây giờ hẳn dữ nhiều lành ít,....ặc..."

Lục Vân nhịn không được nện một quyền lên mặt gã.

Nhìn cái mũi bị lệch hẳn sang một bên của gã đầu trọc, Tiêu Lạc toàn tập câm nín.

Thực ra người phụ nữ này, lúc cần thiết còn bạo lực hơn cả đàn ông.

Nhìn bộ dáng gấp gáp đến phát hoảng của Lục Vân, Tiêu Lạc liền biết chuyến này đi không còn đơn thuần chỉ là tìm lại người thân nữa. Mà còn phải dây dính vào một mớ bồng bông khác, chẳng hạn như Báo Hoa, Báo Đen gì đó.

Lục Vân sau khi biết tin em trai mình dữ nhiều lành ít liền mất đi phong phạm từ tốn cũng như sự tỉnh táo thường ngày. Nếu không có Tiêu Lạc kìm lại hẳn là cô ngay lập tức không màn tất cả xông vào sào huyệt của người ta đòi người. Không màn thực lực của mình so với người ta chỉ có một mẩu, xông vào chỉ sợ thành con dê non chủ động hiến thân cho người ta thì có.

"Tiểu Lạc, tôi phải làm gì bây giờ." Lục Vân tràn đầy gấp gáp cùng hoảng loạn, lúc này cô nhận thức được mình không có đủ tỉnh táo để ra quyết định, nên chỉ đành dựa vào Tiêu Lạc.

'Không sao đâu, sẽ cứu được em trai cô ra, đừng hoảng." Tiêu Lạc vội trấn an Lục Vân, đồng thời móc ra một khỏa ngọc truyền âm, máy truyền tin nhắn thoại không cần sóng vô tuyến phi thường tiện lợi của tiên gia.

Trước mắt ngọc truyền âm của Tiêu Lạc chỉ ghi lại khí tức của Sở Nam Phong, cũng tức là lúc này cậu chỉ có thể liên lạc được với mỗi Sở Nam Phong thôi.

Cậu ngẫm nghĩ một hồi, thầm ân hận vì sao trước kia không lưu lại luôn khí tức của mấy người Du Hoa. Bây giờ mối quan hệ của cậu và Sở Nam Phong bị ngâm nước, trở nên khó xử thế này, truyền âm cho hắn cậu quả thật cũng có hơi ngại.

Nhưng nhìn Lục Vân bên cạnh gấp đến muốn giãy đành đạch, cậu liền bất chấp.

"Sếp à....tôi, có chuyện gấp muốn hỏi ý anh."

Tiêu Lạc tay cầm ngọc truyền âm thoáng run rẩy, không hiểu sao tim lúc này đập rất nhanh, hồi hộp theo từng giây trôi qua trong lúc chờ đợi Sở Nam Phong đáp lại.

Đang lúc Tiêu Lạc hụt hẫng, sợ Sở Nam Phong sẽ không thèm đáp lại, ngọc trên tay khẽ rung rồi ánh lên một quầng hào quang màu lục nhạt. "Chuyện gì?"

"Em trai của Lục Vân hiện đang bị một tổ chức hắc đạo phiên bản mạt thế bắt rồi. Tôi muốn hỏi ý anh rằng tôi có thể xông vào cứu người không?" Cậu ngưng một chút lại nói: "Kình Thiên luật định, điều 28, hạn chế chủ động gây sự với thế lực khác."

Một lúc sau, Tiêu Lạc tưởng Sở Nam Phong không muốn nói chuyện với cậu nữa, có hơi thất vọng, đột nhiên ngọc ttuyên âm lại truyền đấn một tin: "cậu đang ở đâu?"