Mạt Thế Điền Viên

Chương 28: Chương 28




Công tác thu gom vật tư đã được chuẩn bị từ trước đó. Cả việc phân phối vật tư ở mỗi xe cũng được tiến hành nhanh chóng gọn gàng.

Vật tư ở mỗi xe một tuần phát một lần, và chỉ phát cho xe có biển số đã được đăng kí vào danh sách. Xe ở ngoài du nhập vào thì đừng mơ có phần hưởng ké.

Đội ngũ xuất phát từ bảy giờ. Đi thẳng về hướng bắc.

Tiêu Lạc và ba người khác của tổ nòng cốt cùng ngồi chung một chiếc xe phòng. Lúc này cậu đang nằm vật vã ở trong phòng xe. Sở Nam Phong ngồi bên cạnh an nhiên tu luyện, còn Du Hoa và Thẩm Quân Lâm thì ở buồng lái.

Hôm nay lúc trời còn chưa sáng Sở Nam Phong đã dựng cậu dậy rồi. Nói là tập luyện buổi sáng.

Tiêu Lạc tuy rằng có được thiên tôn thể, có sự dẻo dai và khả năng phòng ngự cao, nhưng sức bền lại quá kém. Tố chất thân thể tốt mà thể lực lại chẳng ra gì. Mới chạy được có năm vòng biệt thự đã muốn rã rời, đằng này phải chạy mười vòng. Sau đó còn gập bụng, chống đẩy, nâng vật nặng. Liên tục hơn hai tiếng đồng hồ.

Hoàn thành xong nhiêu đây thân thể cậu cũng rệu rã, đau nhứt.

May nhờ có đan dược cấp hai sinh lực đan phụ trợ, nếu không cả ngày hôm nay cậu nằm luôn trong phòng xe, dậy không nổi.

Trong khi đó Sở Nam Phong luyện tập với cường độ gấp đôi mà hắn ta vẫn thoải mái như thường. Làm người có thiên tôn thể như cậu thật sự rất mất mặt.

Muốn có cơ bụng thật là khổ.

Thật ra ngày đầu tiên không quen nên mới như vậy thôi. Thiên tôn thể của cậu tự động hấp thu linh khí mọi lúc mọi nơi, bổ sung thể lực cho cậu. Chỉ là đột nhiên vận động với cường độ mạnh như thế, lượng bổ sung không bù đắp nổi lượng đã tiêu hao nên mới thấy cơ bắp đau nhứt, uể oải như vậy.

Lần sau nếu cậu chú ý điều tiết linh khí trong cơ thể, điều chỉnh mức độ hấp thu linh khí của cơ thể sao cho phù hợp thì sẽ không còn mệt nữa.

Nhưng như vậy thì không biết có luyện được cơ bụng không.

Chuyến đi phương bắc dự kiến kéo dài gần ba tháng, vượt hơn năm mươi thành tỉnh.

Đội ngũ vừa di chuyển vừa thu thập vật tư trên đường, đặc biệt là xăng dầu, trong lúc phải di chuyển so với lương thực càng cấp thiết hơn.

Trong nguyên tác, chuyến đi này kéo dài tận năm tháng.

Trong khoảng thời gian đó, nam chính cùng đồng bạn không ngừng đánh quái thăng cấp, tang thi cấp cao cứ như rơm rạ mà xuất hiện, trở thành bàn đạp cho hắn càng ngày càng mạnh. Chiến lực tổng thể của Kình Thiên phải nói là tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Cũng trong chuyến bắc thượng này, nam chính và nữ chính tình cảm ngày càng sâu đậm, đến độ sinh tử tương tùy.

Đây là đoạn tình tiết được xem như là kịch tính nhất trong nguyên tác. Mỗi ngày đều có độc giả vào hối thúc ra chương mới.

Mà thực tế Tiêu Lạc cũng không biết rõ chuyến đi lần này kéo dài năm tháng hay ba tháng nữa.

Trong nguyên tác, Sở Nam Phong thực lực mới đạt đến cấp bốn, phải mất khá nhiều thời gian để giải quyết mấy con tang thi cao cấp kia, đội ngũ cũng vì vậy mà phải ngưng lại hành trình mấy lần, thành ra kéo dài tới năm tháng. Lúc kết thúc chuyến đi, thực lực của Sở Nam Phong đạt đến cấp sáu.

Mà thực tế lúc này thực lực Sở Nam Phong đã đạt đến một tầng thứ mà ngay cả Tiêu Lạc cũng không thể đoán được, nhưng chắc chắn rất cao. Thế nên việc giải quyết tang thi sẽ dễ dàng hơn trong nguyên tác. Hơn nữa trong đội còn có một cái biến số bự tổ chảng là cậu, chuyến đi này coi như không có trở ngại cũng không sai.

Nhưng thực tế so với tiểu thuyết đã bị đảo lộn quá nhiều. Chỉ sợ trong chuyến đi sẽ xuất hiện vài thứ gì đó ngoài dự đoán. Dù sao cũng không thể nào thuận thuận lợi lợi được.

Mà khó khăn trước mắt đây là có lẽ trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, Tiêu Lạc đến cả lén vào không gian của mình cũng không được nữa rồi.

Cậu vẫn có thể vào không gian của mình trừ phi cậu nói bí mật này cho Sở Nam Phong.

Nhưng chuyện này thật khó có khả năng, vì đây là lá bài tẩy tối hậu của cậu.

Cậu không muốn cho ai biết sự tồn tại của nó trừ phi có một người có thể cho cậu sự tin tưởng tuyệt đối, và cậu hoàn toàn phó thác tính mạng của mình cho người đó.

Mà cậu đối với Sở Nam Phong còn chưa đến mức đó.

Ngày đầu tiên trên đường không có trở ngại gì. Đoàn xe đã rời khỏi thành B và đang đi trên đường cao tốc đến một tỉnh thành khác. Tuyến cao tốc này dài gần năm trăm cây số, trên đường có khá nhiều xe tông nhau, nhưng tang thi thì không nhiều.

Tổ chiến đấu nhanh chóng giải quyết tang thi, thu tinh hạch và xăng dầu có trong mấy chiếc xe nát bên đường. Đây là đường trường, trên đường không có trạm xăng dầu nên xe đi trên đường cao tốc này phải có đủ lượng xăng dư dả để đi. Một xe có thể không có bao nhiêu xăng dầu, nhưng nhiều xe cộng lại thì số lượng cũng đáng kể.

Tuy rằng việc thu thập xăng dầu này rất tốn thời gian, nhưng lại rất cần thiết. Bọn họ phải đi một chuyến rất dài, xăng dầu so với lương thực càng cấp thiết hơn.

Nếu đi giữa chừng mà hết xăng dầu, buộc phải dừng lại tại một thành chết nào đó thì lúc đó mới thật sự là lửa xém lông mày, khóc cũng không xong.

Trước khi xuất phát, nhà bếp đã làm một số lượng rất lớn màn thầu, phân phát cho mỗi xe với phân lượng vừa đủ cho một tuần. Bên cạnh đó mỗi xe còn được phát mì ăn liền, bánh bích quy và những thứ có thể giữ được trong thời gian dài.

Trên đường không biết khi nào sẽ dừng lại nghỉ chân nên cứ như thế trước đã. Tuy nhiên không nhất thiết phải đi một tuần liên tục mới tính đến chuyện dừng chân.

Nếu thích hợp, đoàn xe có thể sẽ ngừng lại tại một thành phố nào đó để sắp xếp, chỉnh lí đội hình, đồ đạc. Lúc đó mới tính luôn cả chuyện nấu cơm canh.

Bởi mấy thứ như màn thầu, mì ăn liền ăn liên tục trong một hai ngày đã ngán tới óc rồi, huống chi là một tuần liền. Mấy người cao tầng kia dù có gấp đến đâu cũng không đến mức hành hạ khẩu vị của người bên dưới như vậy. Rất tàn nhẫn.

Tiêu Lạc vừa gặm màn thầu vừa nghiêm túc lái xe, ngồi bên ghế phó lái là Sở Nam Phong.

Du Hoa và Thẩm Quân Lâm phụ trách lái xe từ sáu giờ sáng đến sáu giờ tối. Tiêu Lạc và Sở Nam Phong phụ trách phần giờ còn lại.

Màn thầu gặm thật không có vị gì, cậu mau chóng ăn cho xong, uống thêm ngụm nước là kết thúc bữa tối.

Sở Nam Phong bên kia không thấy hắn ăn uống gì, phần đồ ăn vẫn còn nguyên.

Gần đây Sở Nam Phong khá kì lạ, không biết bị cái gì kích thích mà chỉ cần có thời gian là vùi đầu vào tu luyện, giống như học sinh cấp ba sắp thi lên đại học mà nước tới chân mới nhảy vậy.

Vốn dĩ hắn có bàn tay vàng phụ trợ, thiên phú lại cao, nếu mà thêm phần nỗ lực như vầy nữa thì ai đọ lại hắn.

Tiêu Lạc cảm thấy nguy cơ trùng trùng.

Cậu nhất định không thể để cho ưu thế của mình dần bị nhạt nhòa được. Cậu cũng phải nỗ lực tu luyện.

Tuy là mỗi giây mỗi phút cơ thể cậu đều tự động hấp thu linh khí, coi như không có lúc nào là không tu luyện cả. Thế nhưng cấp bậc càng cao càng khó lên cấp, thường phải có kì ngộ nhất định, cần phải có cơ duyên để đột phá.

Cậu mới thăng lên Tiên cảnh cao cấp được có mấy ngày, muốn thăng lên một cấp nữa cần ít nhất một tháng. Nếu ở trong không gian thì chắc chỉ cần nửa tháng là có dư.

Không vào được không gian đúng là quá bất tiện. Không có linh khí dồi dào cung cấp, cũng không có nơi để luyện tập kiếm pháp, ám khí, còn cả luyện đan.

Lúc này Tiêu Lạc lại cân nhắc đến chuyện có nên kí cái giao kèo gì đó với Sở Nam Phong hay không. Cho hắn biết sự tồn tại của không gian, đồng thời bắt hắn không được nói chuyện này ra ngoài, nếu vi phạm sẽ bị thiên lôi oanh phạt. Bên cạnh đó để cho công bằng, cậu cũng sẽ cho hắn hưởng một ít phúc lợi, cho hắn linh đan tăng trưởng tu vi chẳng hạn.

Thật ra Tiêu Lạc cũng nghĩ đến chuyện này lâu rồi, mà mãi vẫn còn do dự, không quyết định được. Cậu vẫn rất đề cao chuyện riêng tư của cá nhân mình.

Lúc cậu còn đang rối rắm giữa giao kèo hay không giao kèo, Sở Nam Phong bên kia đã tỉnh dậy.

Hắn cầm lên màn thầu phần mình, từ tốn ăn hết. Động tĩnh đó làm cho Tiêu Lạc dứt khỏi cơn suy nghĩ.

"Sếp, anh tỉnh rồi à?"

Sở Nam Phong không trả lời cho câu hỏi đã rõ đáp án. Hắn nói: "để tôi lái xe, cậu đổi vị trí đi."

"Tôi vẫn còn lái được, anh cứ tu luyện đi." Tiêu Lạc có thiên tôn thể tự động hấp thu linh khí, chỉ ngồi lái xe thôi thì ngồi đến mấy ngày cũng được.

"Cậu sang bên đi, để tôi lái, ngày mai cậu còn phải luyện tập với tôi."

"Nhưng chúng ta đang trên đường đi, luyện tập làm sao được chứ?" Anh đang bị mộng du đấy à.

"Chuyện đó cậu không cần lo."

Cuối cùng vẫn là đổi vị trí.

Tiêu Lạc ngồi bên ghế phó lái nhìn Sở Nam Phong nghiêm túc lái xe. Hắn lái trông thoải mái hơn cậu nhiều, một tay cũng có thể lạng lách đánh võng.

"Còn mấy lon cafe tôi để ở đây, anh buồn ngủ thì lấy uống." Cậu để lại một câu rồi nghiêm chỉnh ngồi nhập định.

Sáng hôm sau đúng sáu giờ, Tiêu Lạc rời khỏi trạng thái tu luyện. Sở Nam Phong bật tín hiệu ngừng xe cho các xe phía sau để bọn họ biết mà tránh, rồi ngừng xe ở bên đường. Du Hoa cùng thẩm quân lâm đi ra từ phòng sau xe. Hai bên bắt đầu đổi ca cho nhau.

Cũng có nột vài xe khác trong đội tiến hành thay ca lái xe như thế này.

Lúc vào phòng xe, Sở Nam Phong lấy đồ ăn cất trong tủ ra bắt đầu chế biến.

Hai hộp mì ăn liền, thêm nấm kim châm và bông cải xanh, rồi lấy nước nóng Thẩm Quân Lâm dùng dị năng đun mà úp mì. Sau đó hắn bật bếp, đập vào chảo đã trán qua dầu chiên hai quả trứng gà, bếp này hoạt động bằng xăng, không cần điện.

Thao tác nhanh gọn, thủ pháp thuần thục điêu luyện.

Khoảng ba bốn phút sau mì chín nở, cải và nấm cũng mềm đi, hắn bóc nắp mì ra, cho vào mỗi hộp một quả trứng ốp la, sau đó cắt thêm một ít thịt khô và xúc xích cho vào. Hắn lấy trong tủ ra một hộp gia vị, thêm vào mỗi phần một muỗng gia vị keo loãng.

Sở Nam Phong bưng hai phần mì đã được chế biến đặt lên trên bàn nhỏ, đẩy một phần qua cho Tiêu Lạc.

Trời buổi sáng tháng mười lành lạnh, ngửi thấy mùi đồ ăn ấm nóng, dù không đói cũng sẽ thấy thèm.

Mì ăn liền mà cũng có thể làm thành thịnh soạn phong phú như thế này, hơn nữa còn là làm cho cậu ăn, Tiêu Lạc cảm thấy thật thụ sủng nhược kinh.

Cứ tưởng hắn sẽ mang nó cho nữ chính ăn chứ.

"Cậu còn nghĩ cái gì mà không ăn?" Sở Nam Phong thấy cậu lại ngẩn ra, hỏi.

"À vâng, cảm ơn sếp, tôi ăn đây." Nói rồi cậu cầm đũa lên ăn phần mì của mình.

Không biết có phải do muỗng gia vị kia hay không mà vị của bát mì này ăn vực kì ngon, hơn nữa có nấm kim châm mà Tiêu Lạc thích, nên cậu nhanh gọn giải quyết sạch sẽ bát mì, chỉ chừa lại duy nhất một muỗng nước mì đầy tiêu cay cuối cùng là không đụng tới.

Bát mì của Sở Nam Phong cũng sạch sẽ. Hắn vừa thu dọn vừa nói: "nghỉ một chút, lát nữa chúng ta huấn luyện."

Tiêu Lạc đưa tay xoa bụng, cậu vốn muốn dọn dẹp bàn ăn nhưng Sở Nam Phong đã giành việc trước, mà khuôn viên bếp lại quá hẹp cho hai người cùng vào nên đành thôi.

Ủy khuất cho lão đại hôm nay phải hầu hạ đàn em ăn sáng rồi.