Mạt Thế Điền Viên

Chương 18: Chương 18




Sở Nam Phong nắm cổ áo Tiêu Lạc, kéo cậu về phòng.

Hắn đè cậu ngồi xuống ghế sofa, cảnh cáo cậu: "cậu ngồi yên ở đây cho tôi, tôi đi một chút rồi về ngay."

Sau đó còn chưa đợi cậu đồng ý hay không đã phóng đi mất dạng. Tiêu Lạc trong đầu mờ mịt, không biết hắn định làm cái gì. Dù sao cậu cũng không có ý định ra ngoài, ở lại phòng đợi hắn cũng tốt.

Suy nghĩ của cậu bất giác chuyển về chuyện lúc nảy. Sự xuất hiện của Sở Nam Phong khiến cậu không khỏi bất ngờ, hắn như từ trong không khí bước ra vậy.

Hắn không có khả năng thuấn di mà tới, bởi vì dị năng không gian của hắn phải sau nhiệm vụ ở bến tàu thành A mới thức tỉnh.

Hơn nữa hắn giống như đứng sẵn ở một góc nào đó quan sát, lắng nghe cậu và Lục Vân trò chuyện. Hắn tiếp cận cậu một cách bất thình lình.

Trong trường hợp bình thường, cho dù cậu có thiếu cảnh giác đến mức độ nào thì với năng lực của linh hồn mình, cậu vẫn có thể nhận ra sự tồn tại của người muốn tiếp cận mình. Đằng này, linh hồn của cậu lại không phát hiện ra Sở Nam Phong.

Điều đó dẫn ra hai khả năng. Một là Sở Nam Phong có một loại dị năng làm vô hiệu hóa mọi dao động năng lượng xunh quanh hắn, khiến hắn như trở thành người vô hình. Hai là cấp bậc của hắn cao hơn hoặc ngang bằng cậu.

Càng đáng sợ hơn là trực giác của Tiêu Lạc hướng cậu đến cả năng thứ hai nhiều hơn.

Nhưng hai loại khả năng ở trên đều không được nguyên tác nhắc đến.

Sở Nam Phong chỉ có ba loại dị năng là băng, lôi và không gian. Không còn loại dị năng nào khác.

Hơn nữa lúc này thực lực của hắn chỉ dừng ở cấp bốn trung cấp mới đúng. Một người có thực lực tương đương với cấp tám như cậu tại sao vẫn không nhận ra hắn đến gần?

Lẽ nào lại là buff sao?

Nếu vậy thì buff này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Tiêu Lạc nghĩ mãi mà không ra.

Thực lực của Sở Nam Phong lại biến thành một mê đề, cậu thậm chí còn không biết hắn mạnh bao nhiêu. Bởi vì không biết rõ, cho nên mới bức rứt, không an lòng.

Sở Nam Phong rời đi không lâu đã quay lại. Lúc hắn vào phòng Tiêu Lạc nhìn thấy hắn cầm theo một cái giỏ đan bằng dây mây, đồ đựng bên trong được che đi bằng một tấm vải.

Sở Nam Phong đặt chiếc giỏ lên bàn trà, từ bên trong tỏa ra mùi thơm nức mũi khiến người ta thèm thuồng.

Tiêu Lạc nghi hoặc nhìn hắn.

Sở Nam Phong lật tấm khăn che phía trên ra, để lộ đồ ở bên trong.

Đặt trên một lớp giấy thấm dầu là một phần đồ ăn được chia làm bốn ngăn rõ ràng. Kimbap, bánh mì chiên kẹp trứng và xúc xích, cánh gà tẩm bột chiên giòn, còn có một phần salat trộn nước sốt chua ngọt. Món ăn mới được làm xong, còn bốc lên hơi nóng nghi ngút.

Tiêu Lạc không kìm chế được nuốt nước miếng cái ực.

"Sếp à anh đang thử thách gì tôi đấy phải không?"

Sở Nam Phong đưa cho cậu đôi đũa, hỏi: "tại sao tôi phải thử thách cậu?"

Tiêu Lạc nhận lấy đũa từ tay Sở Nam Phong, ngập ngừng mãi mới nói: "vậy anh không bỏ gì vào trong đây chứ?"

"Vậy cậu nghĩ tôi bỏ độc vào đồ ăn của cậu à? Hại cậu thì tôi được cái gì?"

"Thì anh vẫn luôn nói tôi cảnh giác quá kém, nên anh sẽ bỏ độc vào đồ ăn của tôi, để cho tôi trúng độc một lần mà chừa luôn cả đời, không dám lơ là nữa." Cậu chớp mắt vô tội nói.

Sở Nam Phong buồn cười, thật sự hắn cũng đã cười thành tiếng.

Hắn không hiểu sao mỗi lần cậu nhóc này nói chuyện hắn đều cảm thấy thật vui vẻ.

"Tôi không có bỏ gì vào trong đâu, cậu cứ ăn đi."

Nhưng mà cậu nghi hoặc lắm.

"Nhưng tôi vẫn còn thắc mắc, nhà ăn hôm nay tâm đại phát từ bi phải không, hay hôm nay là ngày gì đặc biệt? Chứ không làm sao bọn họ nấu ăn như thế này được."

"Đây không phải đồ nhà ăn nấu." Sở Nam Phong cười nhạt, nói.

Tiêu Lạc ngẩn ra nhìn hắn, khó mà tin được. Lẽ nào hắn thật sự xuống bếp nấu đồ ăn cho cậu sao?

"Cậu mau ăn đi, nguội." Hắn nhẹ nhàng nói.

Tiêu Lạc không biết trong lòng lúc này là tư vị gì. Cậu hạ mi mắt, trầm mặt gắp đồ ăn.

Hương vị rất ngon, Tiêu Lạc chưa bao giờ cảm nhận được vị ngon của một bữa ăn nào như bữa ăn này. Nó rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến cậu thấy tủi thân.

Từ lúc cậu có nhận thức đến nay, qua hai đời, đây là lần đầu tiên có người chủ động vì cậu nấu một bữa ăn.

Trước kia ba mẹ thường xuyên không ở nhà, bảo mẫu thì chỉ đặt đồ ăn ở ngoài.

Sau khi ba mẹ mất, cậu khi ấy cũng đủ lờn, tự lo cho mình được nên cũng không cần bảo mẫu nữa. Càng không còn ai có thể quan tâm lo lắng cho cậu huống chi là nấu ăn cho.

Tiêu Lạc hoang mang.

Cậu hoang mang như một đứa trẻ đi lạc, được một người xa lạ vươn tay ra, cậu không biết bàn tay này sẽ giúp đỡ cậu hay đẩy cậu té ngã.

Sở Nam Phong chính là cái người xa lạ ấy.

Cậu hoang mang về Sở Nam Phong, hoang mang về hành động của hắn, cho dù biết rõ nó có mục đích nhưng cậu không kìm được nội tâm thấy ấm áp.

Cậu ghét cảm giác này.

Người khác chỉ tùy tiện làm một hành động đã dễ dàng khiến cậu thương cảm như thế, khát khao nó sẽ tiếp tục.

Tiêu Lạc thấy nghèn nghẹn, cậu buông đũa xuống.

"Sao thế, cậu tính bỏ mứa à?" Sở Nam Phong hàng mày nhíu lại, hỏi.

"Không có, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết như vậy."

"Tại sao?"

"Đồ ăn Vân tỷ nấu cho tôi ăn cũng là chuyện cách đây nửa tháng mười ngày rồi, anh nấu ăn cho tôi như vậy, tôi cũng không cách nào trả đồ ăn của Vân tỷ lại cho anh."

"..........." lẽ nào cậu còn muốn ói ra rồi trả cho tôi?

Cuối cùng chỗ đồ ăn này Tiêu Lạc vẫn bị ép ăn cho hết, bởi vì Sở Nam Phong không thích để đồ ăn thừa. Nếu cậu ăn không hết sẽ phải xuống nhà bếp phạt rửa chén trong vòng một tháng.

Sau khi cậu ăn xong, Sở Nam Phong từ túi áo trong lấy ra một chai trà sữa ấm đưa cho cậu. Tiêu Lạc mừng rỡ nhận lấy.

Trà sữa a, đã hơn hai tháng không gặp lại, nhớ muốn chết luôn.

"Sếp à trà sữa này sao anh lại có thế." Hiện tại đang là mạt thế, những thứ linh tinh như đồ ăn vặt được chế biến với nhiều nguyên liệu không phải thứ yếu như thế này là rất hiếm.

"Cậu hỏi nhiều thế làm gì, uống của cậu đi."

"Anh không biết đâu, tôi thật sự rất thích uống trà sữa. Cơ mà con người ai cũng có cái thích cái ghét, anh không được nói tôi trẻ con."

Sở Nam Phong cười nhạt. Chẳng lẻ cậu tưởng mình không trẻ con à?

Đợi cậu uống xong trà sữa, bụng no căng rồi hắn liền đem mấy thứ đồ dính dầu mỡ đi ra ngoài. Lúc hắn quay lại thì Tiêu Lạc đã ngồi nhập định tu luyện rồi.

Hắn nhìn vào lớp mặt nạ bằng len trên mặt cậu, cùng với găng tay và tất, áo khoát cổ cao, bao bọc cả người không để lộ một tất da nào. Hắn không biết vì cái gì cậu lại đề phòng mọi thứ đến mức độ này. Những tưởng hai tháng qua đã có thể làm cậu thả lỏng bớt, thay đổi đi chút gì đó, ít nhất cũng để cho hắn được nhìn thấy mặt cậu.

Nhưng có lẽ đối với cậu hắn cũng chỉ như bao người khác, chẳng đáng khiến cậu bớt đề phòng hơn.

Hắn không thể bức ép cậu, chỉ có thể chờ đợi đến lúc cậu có thể thẳng thắn đối mặt mà không cần bất kì lớp ngụy trang nào.

Sở Nam Phong cũng ngồi xuống bắt đầu tu luyện.

Trong hai tháng vừa qua, Tiêu Lạc đa số thời gian đều dồn vào việc điều khiển thiên tôn thể, tuy vậy những khía cạnh khác cũng không lơ là.

Hơn nữa việc tiêu hao linh khí lẫn linh hồn lực để điều khiển thiên tôn thể, sau đó lại lấp đầy cũng là một loại tu luyện rất có lợi cho cậu, để cậu không ngừng đột phá cực hạn của mình.

Khi cơ thể bị mệt mõi, khô cạn bỗng chốc được lấp đầy lại làm cho cơ thể cảm thụ được một trận thanh lương sảng khoái vô cùng, việc này cũng phần nào giúp cho tốc độ tu luyện tăng nhanh hơn.

Chỉ là gần đây Sở Nam Phong đi đâu cũng kêu cậu đi theo, đến cả tu luyện cũng ngồi bên cạnh, làm cho cậu không có thời gian để vào không gian tu luyện.

Mà linh khí ở bên ngoài lại không dồi dào sung túc như trong không gian. Cậu tu luyện lâu như vậy cũng chỉ kéo gần khoảng cách đột phá Tiên cảnh trung cấp lên Tiên cảnh cao cấp mà thôi.

Hiện tại cấp bậc của cậu cũng không đủ để cho cậu cảm giác an toàn nữa rồi. Bên cạnh là một quả bug bự chà bá, biết đâu ở đâu đó trong truyện này lại lòi ra thêm vài quả bug như vậy nữa thì sao. (bug: lỗi phần mềm)

Cậu mà không lo thăng cấp thì sớm muộn cũng bị rơi vào kết cục của vật hy sinh.

Tiêu Lạc gác lại chuyện điều khiển thiên tôn thể, mà đi vào trùng kích bức tường chắn tiến lên Tiên cảnh cao cấp.

Cậu cảm giác khoảng cách đến Tiên cảnh cao cấp đã rất gần rồi, chỉ cần cậu chủ động thì sẽ vượt qua được thôi.

Thế nhưng lần chủ động này tiêu hết của cậu ba ngày, mà vẫn chưa trùng kích thành công, vẫn còn thiếu một chút, hoặc cũng có lẽ cần phải có cơ duyên mới đột phá được.

Mắt thấy ngày mai phải xuất phát đi bến tàu thành A nên Tiêu Lạc không tiếp tục tu luyện nữa.

Trước đây thành A là một trong số những trọng thành của quốc gia, kinh tế phát triển, dân số lại đông. Hơn nữa còn có cảng biển lớn, giữ vai trò quan trọng trong việc xuất nhập khẩu hàng hóa và vận tải.

Thế nhưng lúc thiên thạch rơi xuống, nơi này lại là khu vực hứng chịu đầu tiên, dân số đông lại càng khiến cho đại dịch tang thi lây lan càng mạnh. Tỉ lệ tang thi ở đây so với các thành khác nhiều hơn gấp mấy lần, rải rác ở khắp nơi, không đâu là không có. Khiến cho nhiều đội ngũ lúc đi tìm vật tư phải lực bất tòng tâm.

Hiện tại hầu như tang thi đều nghe theo lệnh của con tang thi cấp bốn kia tập kết tại bến tàu.

Tang thi cấp bốn kia rất thông minh, nó biết rõ bến tàu là nơi đám con người muốn đến thu thập vật tư nhất. Nên nó trấn thủ ở đó chờ đợi con mồi tự dâng mình lên cho chúng nó xâu xé.

Bốn người Sở Nam Phong đi trên một chiếc xe việt dã thuận lợi tiến vào thành A. Trên đường bọn họ cũng gặp nhiều dị năng giả ra ngoài tìm vật tư, người thường thì rất ít.

Hiện tại địa vị của người không có dị năng là rất thấp. Không quản trước kia thân phận cao thế nào, là chủ tịch hay thần tượng, đứng trước mạt thế cũng chỉ có lực lượng mới giữ vai trò quyết định. Mà những thứ có được trước kia đều trở nên phù phiếm, có cũng như không.

Thành phố A lớn như vậy, bọn họ lại không có bản đồ chỉ đường, không biết bến tàu nằm ở đâu.

Du Hoa muốn hỏi đường một dị năng giả độc hành, Thẩm Quân Lâm đơn giản thô bạo túm người ta lên xe mà không quan tâm người đó vùng vẫy phản kháng kịch liệt.

Hành động này mà làm ở thời bình chắc chắn tên này phải lên đồn uống trà rồi, có khác gì bắt cóc người ta đâu cơ chứ.

"Này anh bạn, bình tĩnh chút, chúng tôi có chuyện muốn nói, không có ý muốn làm gì cậu đâu." Du Hoa lên tiếng trấn an thanh niên đang hoảng sợ.

Thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu, thân hình cao gầy, diện mục ưa nhìn nho nhã, thần sắc mệt mõi pha lẫn chút hoảng sợ nên nhìn có vẻ tái đi.

Lúc này anh ta nghe nói thế cũng từ từ bình ổn lại.

Những người này có hơi quái dị nhưng anh không cảm thấy sát khí ở họ, tuy khí tràng mạnh mẽ nhưng không làm cho anh sợ hãi như khi đối diện với cái chết.

Thế nên những người này không có ý định làm gì anh thật.

Anh thanh niên nói: "mấy người bắt tôi lại là có ý gì?"

Du Hoa cười vô hại: "chúng tôi có chút chuyện muốn hỏi nên mong anh hãy phối hợp."

"Các anh muốn hỏi cái gì?"

"Cậu là người thành A đúng chứ?"

Thanh niên ngập ngừng một chút nhưng cũng gật đầu. Anh không rõ mục đích của những người này là gì nhưng bọn họ không giết anh thì anh không cần phải sợ hãi.

"Vậy cậu chỉ đường cho chúng tôi đến bến tàu đi." Thẩm Quân Lâm ra lệnh.

Nói thật ngay từ đầu Trịnh Tử Lâm rất không thích tên này, bá đạo lại hung dữ, nên anh không cho hắn sắc mặc tốt mà quay ngoắc sang phía Du Hoa, nói: "các anh muốn đến bến tàu sao? Nơi đó hiện tại rất nguy hiểm. Có tang thi cấp bốn ở đó, các anh muốn đi tìm chết hả?"

"Nên lo lắng là con tang thi cấp bốn kia cùng với đàn em của nó mới đúng. Tại sao chúng tôi lại lo." Du Hoa cười nhạt.

Người này, bá đạo kiêu ngạo.

"Các anh muốn đi chết nhưng tôi thì không muốn."

"Cậu không có quyền quyết định ở đây. " Thẩm Quân Lâm chốt hạ.