Trần nhà đột nhột sụp xuống, ai cũng không kịp trở tay, bị bụi tung mù mịt chỉ biết nhanh chân tránh ra ngoài.
Tiêu Lạc xui xẻo hơn, vị trí trần nhà sụp xuống ngay chỗ cậu đứng. May mà tu vi cậu cao nên kịp thời tránh đi, nếu không bị cái đống đỗ nát kia đè không ra hình dạng nữa.
"Gàooooo"
Rơi xuống cùng đống đổ nát là một con tang thi mặc đồ quản lí của siêu thị, bộ đồ rách bươm cùng với vết máu loang lổ. Máu đen bê bết trên mặt, hốc mắt đen ngòm trống rỗng, một bên má bị rách toạc ra để lộ hàm răng ghê người, phần bụng cũng không còn lành lặn, ruột bị lòi ra một khúc dài lê lếch theo mỗi bước chân.
Cả người nó bốc lên một mùi thối rửa.
Tang thi vừa mới rớt xuống, ngửi thấy mùi người sống liền vùng khỏi đám bê tông ngán thân, há miệng vồ qua.
Hướng vồ của tang thi là chỗ của Tiêu Lạc.
Tang thi không có ý thức, chỉ hành động theo bản năng, chúng ngửi thấy mùi người sống sẽ không ngần ngại mà chạy tới dù cho trước mắt có là mưa bom bão đạn.
Mà con tang thi này sở dĩ lựa chọn Tiêu Lạc vì so với đám thức ăn kia, bên này càng mĩ vị hơn.
Nó không biết vì sao nhưng mùi của con người này đặc biệt hấp dẫn, khiến tang thi nó thèm muốn điên, muốn nhào lên cấu xé rồi nuốt gọn vào bụng.
Tiêu Lạc trong lòng mấy lời chửi thề xếp thành một bản rap câu chữ rõ ràng giai điệu thời thượng diss hết mười tám đời tổ tông của con tang thi này.
Lúc con tang thi bốc mùi khó chịu sắp vồ tới, Tiêu Lạc với tay rút kiếm định một kiếm đoạt mạng, đột nhiên cậu chưa kịp làm gì một quả cầu sét sắc tím mộng mơ từ đâu bay tới đánh mạnh lên người tang thi, khiến nó văng ra xa.
Một người đàn ông cao lớn nhảy từ lỗ hổng xuống.
Hắn mặc quân phục cơ động, chân mang bốt cao, thân hình cường tráng, khí thế hiên ngang lẫm liệt.
Trên tay hắn lơ lửng ba quả cầu sét xoay tròn với nhau.
Tiêu Lạc bỗng thấy hơi hồi hợp.
Lôi thuộc tính, cả truyện chỉ một người có. Người đó không ai khác là nam chính.
Hắn cũng ở đây.
Tiêu Lạc len lén nhìn lên, lần này phải nhìn cho rõ, dung mạo được mệnh danh là đẹp nhất truyện này. . Truyện Sắc
Tiêu Lạc nhìn..... a chu choa mẹ ơi xót mắt quá, không dám nhìn lâu luôn á.
Nhìn lâu sẽ thấy ghen tị, sẽ hận, sẽ không cam tâm.
Dung mạo này phụ nữ nhìn là đắm đuối, khí thế này nam nhân hận không có được.
Nói chung là.....đẹp không thể diễn tả bằng lời.
Tiêu Lạc buồn bực dữ lắm, cậu cũng muốn được cương, cao, cứng, căn như Sở Nam Phong, nam tính như Sở Nam Phong, cao to cường tráng như Sở Nam Phong, chứ không phải bóng lộ như hiện giờ. Người thì dư dả dùng không hết, người thì thiếu thốn đến thảm thương. Cuộc đời này lắm bất công quá.
Bi ai chết tôi rồi. Đau cái lồng ngực quá.
Con tang bị đánh văng ra đằng xa gào lên một tiếng, giãy đành đạch đứng lên. Nó vừa mới hứng chịu một kích lôi cầu, trên bụng mang theo một cái lỗ lớn, từ bên đây nhìn xuyên qua bên kia được luôn.
Tiếng gào của nó đinh tai nhứt óc, kéo Tiêu Lạc còn đang thương thu buồn xuân trở về với hiện thực.
Cậu tỉnh táo lại. Mẹ nó, một nam nhân lại đi so đo dung mạo với một nam nhân khác, vậy thì đi mặc váy luôn đi. Nay thời buổi mạt thế, người ta đọ với nhau sức mạnh, lương thực, đọ dung mạo làm cái [beep] á.
Mà so tu vi thì cậu thắng chắc, nam chính tuổi gì chơi lại.
Nghĩ như thế, xung quanh Tiêu Lạc xuân về hoa nở, cây lá tốt tươi, khắp trời hường phấn.
Mà bên kia Thẩm Quân Lâm quan sát Tiêu Lạc nảy giờ, thấy cậu ta giây trước buồn thảm như nhà có tang, giây sau đốt pháo mừng năm mới mà khóe miệng không khỏi co rút. Thật sự cảm xúc của tên này thay đổi nhanh đến vi diệu, khiến anh không khỏi bậc thốt: "hết thuốc chữa thật rồi."
Du Hoa: "cậu nói cái gì cơ, ai hết thuốc chữa?"
Thẩm Quân Lâm lắc đầu: "không có gì."
Lục Cao: "con tang thi này thế mà đạt đến cấp hai, lôi cầu của Nam Phong không đánh trúng đầu nó, tốc độ nhanh thật."
Du Hoa: "hiện tại tốc độ thăng cấp dị năng của tang thi còn nhanh hơn con người, càng ngày đi tìm vật tư càng khó khăn. Lần này may mà có Nam phong, nếu là chúng ta chắn chắn táng thân tại trận rồi."
Lúc tang thi bị đánh rơi xuống cũng là lúc nó đến giới hạn cuối cùng, giãy dụa một lúc, không bao lâu sau liền bị Sở Nam Phong ném lôi cầu oanh tạc đến tàn tạ, tinh hạch trong đầu bị moi ra.
Con người hay tang thi, trong đầu xuất hiện tinh hạch thì mới có thể tu luyện. Tinh hạch là nguồn cơn của mọi loại dị năng.
Thấy đã giải quyết xong tang thi, đám Thẩm Quân Lâm nhấc chân chạy qua.
"Nam Phong, không có chuyện gì chứ?"
Sở Nam Phong nhàn nhạt đáp lời: "không sao. Tầng trên có đèn pin với một số thiết bị điện tử cần thiết, các cậu thu gom ở đây xong rồi thì lên đó một chuyến."
"Vâng!"
"Đúng rồi Nam Phong!" Thẩm Quân Lâm vừa nói vừa chỉ về Tiêu Lạc, nghiến răng nói: "tìm được thằng nhóc kia rồi."
Du Hoa nhìn Sở Nam Phong, thở ra một hơi nói: "Ra người cậu muốn tìm là con trai của Tiêu trung tướng và Lạc phó tướng. Hai người này lúc còn tại thế có giao tình rất tốt với Sở gia, chúng ta cũng học được nhiều điều từ bọn họ a. Cậu muốn đem cậu ta về đội ngũ để bảo vệ tiện thể báo đáp ân tình xưa sao?"
Sở Nam Phong bên ngoài trầm tĩnh như núi, thần sắc không đổi, không ai biết hắn nghĩ gì, mà trong lòng lại thoáng kinh ngạc. Hắn không hề biết tên nhóc này lại là con trai của người thầy đầu tiên của hắn.
Sở Nam Phong không đồng ý cũng không phủ nhận lời nói của Du Hoa, hắn xoay người đi về phía Tiêu Lạc.
Bên đây Lục Cao kiệm lời không nhịn được nói: "Tiêu trung tướng là thầy của tôi, ân tình này tôi phải báo đáp. Huống chi cậu ta có dị năng. Đưa vào đội cũng hợp tình hợp lý."
Du hoa: "nếu có dị năng thì dễ dàng vào đội của chúng ta rồi, hình như cậu ta có dị năng hệ phong, ban nãy lúc truy bắt tôi không thấy cậu ta chân chạm đất. Chỉ có dị năng giả hệ phong mới vừa có tốc độ nhanh vừa có thể bay trên không. Dị năng giả thức tỉnh tốc độ bình thường không được như vậy."
Lục Cao gậc đầu: "đúng vậy."
"Tôi không đồng ý để cậu ta vào đội." Thẩm Quân Lâm đột ngột nói.
Du Hoa nhớ tới vấn đề thân thể ngọc ngà vừa rồi, tức cười hỏi: "tại sao thế? Tôi thấy quan hệ giữa cậu với cậu ta khá tốt, huống chi ba cậu ấy cũng là thầy của cậu mà."
"Tốt cái đầu cậu, cậu thấy tôi với cậu ta có khả năng làm đồng sự sao? Cái tên quái dị đó chỉ tổ làm tôi tức chết, để cho cậu ta vào tổ người sống sót bình thường là được rồi, cần chi cho cậu ta vào đội chứ." Thẩm Quân Lâm cằn nhằn.
"Cậu ta có dị năng, nếu để cậu ta ở lại tổ sống sót chẳng phải uổng phí một chân chiến đấu sao. Chuyện này cứ để Nam Phong quyết định đi. Chúng ta đi thu thập vật tư."
Thẩm Quân Lâm bực mình không để ý hai người nữa, đi tới chỗ để gạo bắt đầu thu thập.
Du Hoa lắc đầu, buồn cười nói với Lục Cao: "đúng là một tên muộn tao, tổ người sống sót bình thường mới là nơi an toàn nhất. Bên ngoài cứ nói ghét người ta nhưng trong lòng cũng muốn bảo vệ a."
Lục Cao cười mà không nói.
Sau đó hai người cũng nhanh chân chạy qua đó.
Sở Nam Phong từng bước ổn định đi về phía Tiêu Lạc.
Cậu nhóc Tiêu đứng nghiêm trang một chỗ, ngoan ngoãn như học sinh dễ dạy, chờ thầy Sở đến trả bài.
Nhìn thấy cậu như vậy không hiểu sao Sở Nam Phong lại thấy buồn cười.
Hai người đứng đối diện nhau, sự cách biệt về chiều cao thể hiện ra rất rõ ràng. Tâm người nào đó lại bi ai.
"Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cậu." Sở Nam Phong thanh âm trầm trầm đầy từ tính nói.
"Vài vấn đề của anh tôi có lẽ không trả lời được." Nên anh đừng có hỏi nữa.
Vậy mà hắn cứ hỏi: "cậu là con trai của Tiêu Lĩnh Sơn và Lạc Tình sao?"
Cậu thế mà cũng trả lời luôn: "ừ!"
"Họ là thầy của tôi."
Tiêu Lạc kinh ngạc, ra đây là mối quan hệ sâu xa giữa vật hy sinh và nam chính được, tác giả miêu tả bằng một câu: 'ngồi hỏa tiễn cũng không với tới' sao? Là người bạn that đến không thể that hơn của nam chính.
That: từ tiếng Anh
"Hì hì tôi không biết cha tôi lại là thầy của anh." Cậu gãi đầu.
"Lần chạm mặt đó tôi không nhìn thấy cậu trên camera."
"Nếu anh là học trò của cha tôi thì thật là vinh hạnh, có người học trò xuất sắc như anh cha mẹ tôi ở dưới cửu tuyền cũng được nở mày nở mặt."
"Camera nhà hàng lần đó cũng không có cậu."
"Uầy anh không biết đâu, ban nảy nhìn anh đánh tang thi trông cực kì khốc suất cuồng bá luôn. Tôi nhìn mà hâm mộ chết đi được, không biết khi nào mới được như anh."
"Cậu biết trước mạt thế sẽ xảy ra nên mới bảo tôi tranh thủ chuẩn bị lương thực."
"Lần này tôi và hàng xóm ra ngoài kiếm đồ ăn, may nhờ có anh và đồng bạn của anh dọn dẹp đám tang thi trong siêu thị này, nếu không chắc chúng tôi có đi mà không có về rồi. Cảm ơn anh nhé."
"Cậu có muốn vào đội chiến đấu của tôi không?"
"Muốn!" Đáp vô cùng nhanh gọn lẹ không suy nghĩ nhiều.
Sở Nam Phong trong lòng vừa tức vừa buồn cười, ngoài mặt thần sắc không đổi, nghiêm túc nói: "vậy chiều nay cậu mang theo đồ tùy thân đến khu biệt thự Thượng Cẩm báo danh."
Tiêu Lạc gật mạnh đầu: "vâng, thưa sếp!"
"Tiêu Lạc, cậu lên đây khi nào thế?" Đột nhiên có ngưới gọi cậu ở đằng xa.
Tiêu Lạc quay lại nhìn, thấy nhóm Du Lỗi, Bạch Hằng, Đường Gia Trạch và những người hàng xóm khác đã lần mò lên đây.
Lúc họ nhìn thấy quá trời đồ ăn ở đây liền mừng như điên nhưng cũng không dám làm ra hành động tiếp theo. Vì ở đây còn có một nhóm người khác.
Tang thi trong siêu thị này bị dọn sạch hẳn là tác phẩm của nhóm người này, hơn nữa vừa rồi còn có một đám người khác bị thương bầm dập chạy ra, rất có thể cũng là do nhóm người này làm.
Nhóm người này nhìn ai cũng khí độ phi phàm, chắc chắn không hề đơn giản. Vậy nên đồ ở đây bọn họ không dám tự tiện lấy.
Tiêu Lạc nhận lấy ánh mắt của hàng xóm liền hiểu ý ngay. Cậu quay sang Sở Nam Phong: "thưa sếp, đồ ở đây nhiều như vậy có thể chia cho hàng xóm của tôi một ít không?"
Sở Nam Phong gật đầu.
Nhóm Du Lỗi mừng rỡ liền xách theo balo nhanh chóng thu thập thức ăn.