Cố Quân là người cuồng công việc. Có đôi khi anh có thể ở bệnh viện một tháng không về nhà.
Theo con em họ của anh đánh giá: body chuẩn công, gương mặt chuẩn công, tính cách chuẩn lạnh lùng công.
Theo thằng em họ anh đánh giá: mặt quan tài, khí tức u ám lạnh lẽo (suốt ngày ở trong phòng lạnh), tính cách quái dị, sở thích biến thái (thích giải phẩu ), nghề nghiệp tang bệnh (Pháp y).
Cố Quân nhìn trên tay quyển sách BL của nhỏ em họ lại nhìn phía bệnh viện mà cạn lời. Anh rất muốn tiếp tục công tác của bản thân nhưng ngặt nỗi nhỏ đưa cho anh bắt anh phải nuốt hết quyển sách nếu không sẽ khóc nháo nhào tại bệnh viện cho anh coi.
Rơi vào tình thế lưỡng lự anh quyết định tiếp tục công tác, tối về coi truyện.
Vậy là Cố tiên sinh của chúng ta cày ngày cày đêm rốt cuộc lao lực quá độ thành công đem bản thân đói chết.
Đúng vậy là đói bụng mà chết chứ không hề là mệt chết nha!
Bạn hỏi như thế nào không phải mệt chết mà là đói chết ư. Rất đơn giản, chính là Cố tiên sinh của chúng ta không ăn nhiều ngày cộng thêm việc tức giận đến ngất xỉu do nhỏ em đưa thêm vài chục quyển sách tâm sự BL cho anh.
Sau khi chết thì cảm giác đầu tiên của anh là: Dm sau bản thân có thể coi hết được mấy quyển sách mà nhỏ em giao cho. Chỉ quyển sách đầu thôi là anh nhai 1 tháng mới hết một nữa đó có một bộ thôi.(+_+)
Bộ này có tên [Mĩ nhân tại Mạt Thế] lối hành văn học sinh tiểu học. Tình cảm thụ bừa bãi gặp phải ai thì yêu người đó, thánh mẫu vô tội vạ. Công thì biến thái tâm thần. Cốt truyện thì ít thịt thì nhiều. Logic cẩu gặm. Tóm tắt không đáng một xu.