Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 67




Thấy hắc báo vẹn toàn không thương tổn gì, sự lo lắng của Trương Thư Hạc cuối cùng cũng được buông xuống. Mấy lần bố trận trước đó đã tiêu hao bảy tám phần linh khí trong cơ thể, hơn nữa huyết khí đầu tim trong lúc nhất thời không được khống chế, thân thể đã suy yếu đến cực điểm, thế nhưng lúc này nơi đây không phải địa điểm đả tọa chữa thương, cũng may trong không gian có chuẩn bị rượu trái cây ngọc đào. Tay trái Trương Thư Hạc khẽ lật, một ống gỗ đào thô ráp xuất hiện trong tay, y mở nút ống ra, uống hai ngụm, liền cảm thấy một trận mát lạnh từ yết hầu đi xuống, giảm bớt đau đớn gai buốt nơi ngực.



Kế đó lại uống hai ngụm, rượu dùng ngọc đào và trái cây ủ, linh khí tương đối ôn hòa, uống nhiều một chút cũng sẽ không sản sinh hiện tượng kinh mạch chịu không nổi linh khí va chạm. Sau một lát, lúc này mới nhét nút đậy ống gỗ đào, để lại vào không gian.



Mộ huyệt trước mắt này đơn sơ, hiển nhiên không phải người đại phú đại quý ở cổ đại, có thể chỉ là mộ địa của một số quan viên nhỏ sử quan nhỏ (người ghi chép lịch sử), cũng không có đồ cổ bảo khí gì, có thể vốn dĩ cũng có, nhưng đã bị người trộm mộ lấy đi, bất quá những điều này Trương Thư Hạc tuyệt không để ý. Đồ trong mộ địa nhiều năm cất dưới đất, làm bạn cùng thi âm, bản thân đều rất nặng âm khí, hơn nữa càng là niên đại lâu âm khí lại càng tăng lợi hại, nếu bình thường trường kỳ mang theo, không chỉ sẽ mất Dương giảm thọ, nghiêm trọng còn có thể thần trí không rõ nửa người nửa quỷ, vì vậy mấy vật phẩm chôn theo mộ, nên vĩnh viễn chôn dưới đất, mà không phải đào bọn nó ra, bày dưới ánh mặt trời, đi nghiên cứu cái gọi là giá trị lịch sử.



Trương Thư Hạc nhìn xung quanh, ngay cả tảng đá viên ngói dư thừa trên mặt đất, cũng đều bị quét vỡ vụn lộn xộn, vốn mộ huyệt này là hoàn toàn khép kín, cũng không có nguy hiểm gì đáng nói, chẳng qua bị trộm mộ đào ra, thông khí, vốn thông khí cũng không có gì, sản sinh dị biến chỉ sợ là do kẽ hở phía trên tường đá, khe hở này tuyệt không phải vốn có, rất có thể là khe nứt bị chấn động tạo ra khi đánh thuốc nổ trộm mộ, cũng có thể là do động đất, hoặc là sét đánh trúng cây cối phía trên, bổ ra khe nứt, nói chung, hết thảy trùng hợp khiến nơi này thành nơi tụ âm, lại thông Dương khí, buổi tối ánh trăng chiếu lên khe nứt, sau đó ánh sáng lại chiếu tới chỗ huyết đằng, sự sinh ra của huyết đằng có lẽ là ở trong mộ huyệt, là vật dị biến do thực vật nào đó hút đủ âm khí, sinh tồn dựa vào thi khí, lại dung hòa hủ độc trên thi thể, về sau có người trộm mộ đến, vô ý đụng vào, cắt da thấy máu, mà được sinh ra.



Bất quá, những điều này chỉ là sự suy đoán do Trương Thư Hạc kết hợp lại, bởi vì không có người tận mắt thấy qua toàn bộ quá trình, vì vậy tuyệt không thể hoàn toàn xác định trăm phần trăm. Trương Thư Hạc nhìn hố nước đen trên mặt đất, đây chắc hẳn là âm thủy, y nhìn thoáng qua, đột nhiên vươn tay bắn mấy miếng đinh đào mộc kẹp giữa ngón tay xuống vũng nước đen.



Nhất thời chỉ nghe thấy mấy tiếng vật vơi vào nước nặng nề, nửa ngày bên trong không hề có phản ứng, huyết đằng nơi đây chắc hẳn đã được thanh trừ. Tuy rằng trước đây cho hắc báo ăn không ít châu tang thi, thế nhưng tận mắt thấy nó đều có thể nuốt vật như huyết đằng vào bụng, thật sự là trong lúc nhất thời khiến Trương Thư Hạc không cách nào tiêu hóa, bất quá ngẫm nghĩ, tử diễm do hắc báo phun ra dường như trời sinh là khắc tinh của loại vật biến dị này, có lửa luyện hóa cũng không phải không thể được.



Tuy rằng huyết đằng đã không còn, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Trương Thư Hạc hơi do dự, vẫn lấy mấy tấm phù gỗ đào, bày ra trận pháp xung quanh hố nước đen, chỉ cần phù gỗ đào không bị hủy, cho dù bên trong còn có thứ gì, cũng tạm thời không ra được. Vì để tuyệt hậu hoạn, lại leo lên tường đá, lấy một số gỗ đào khô trong không gian che khuất khe nứt, sau đó lần nữa bày trận ở xung quanh khe nứt, cho dù là thấy trăng Âm, trận pháp này cũng có thể lọc Âm khí, khiến nó không cách nào thuận lợi chiếu vào trong mộ huyệt.



Bố trí xong hết thảy, lại đi thu thập hai mươi mấy châu tang thi cấp ba, lúc này Trương Thư Hạc mới ra động, cũng kéo đến một số cành cây khô xung quanh lấp cửa động, hy vọng sẽ không có người phát hiện nơi đây nữa.



Sắc trời bên ngoài đã vào đêm, ra đỉnh núi, xe của bốn người đội Mãnh Hổ đã rời đi, dù sao mình ở trong sơn động quá lâu, đối với bọn họ mà nói có thể đã dữ nhiều lành ít, lựa chọn rời đi xem như là cử chỉ sáng suốt.



Trương Thư Hạc cũng không để ý, thậm chí cảm thấy như thế tốt hơn, làm việc trên đường cũng thuận tiện hơn nhiều, kế đó vung tay lên, lấy ra chiếc Hummer gia cố cải tạo trước mạt thế, y đi qua vươn tay mở cửa xe ngồi vào ghế lái.



Lái xe theo đường núi hơn nửa canh giờ, sau cùng tìm chỗ ẩn mật ngừng lại. Bởi vì thân xe sớm đã được y khắc phù, tạo được một số tác dụng ngăn cách và bảo hộ, lại bày trận trong ba mét xung quanh, sau đó một lần nữa ngồi vào trong xe, xếp bằng, bắt đầu vận công một đại chu thiên, bù đắp linh khí và tâm huyết tiêu hao trước đó.



Chuyển xong một chu thiên, sắc trời đã sáng rõ, nội thương của Trương Thư Hạc cũng đã khôi phục được bảy tám phần, kế đó thay quần áo, rửa tay lại ăn chút gì, sau đó xem xét hắc báo trong túi. Trước đây màu sắc thân thể vẫn là nửa kim nửa đen, mà lúc này, hơn phân nửa thân thể đều là màu vàng kim, bộ phận màu đen đã càng ngày càng ít, điều này khiến Trương Thư Hạc chỉ hơi có chút cao hứng. Mỗi lần hắc báo tiến hóa như thế, năng lực đều sẽ tăng nhiều, thế nhưng theo việc màu vàng kim hoàn toàn bao trùm, lại cảm thấy có chút không ổn mơ hồ khó có thể nói thành lời, bất quá khi thấy trên người nó không còn vết thương nào nữa, cũng thêm yên tâm.



Vốn dự định trong vòng nửa tháng quay về căn cứ, bất quá kéo thời gian cuối cùng kéo tới nửa năm. Trong thời gian nửa năm, Trương Thư Hạc lợi dụng trận pháp góp nhặt lượng lớn châu tang thi và cặn tang thi, trong lúc đó hắc báo đã thành công luyện hóa năng lượng huyết đằng trong cơ thể, toàn bộ thân hình dài ra đến ba mét, đuôi lại càng kiên cường như sắt, có thể quấn gãy thân tang thi cấp ba.



Hiện tại ở bên ngoài căn cứ, hắc báo nhất thời sinh long hoạt hổ mỗi ngày đến khu vực nhiều tang thi qua lại như thoi đưa, ban ngày không thấy được, ban đêm lại có thể thấy rõ hỏa diễm màu tím trong suốt bao trùm tầng ngoài toàn thân nó cao đến nửa thước, phạm vi tử hỏa miệng phun ra càng rộng, mười mấy tang thi ở trước mặt nó chỉ trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn.



Mấy ngày từ khi nó tỉnh lại, Trương Thư Hạc quan sát trước sau, nó vẫn giống trước đây, cũng không có gì khác biệt, không khỏi yên lòng, xem ra vài giây phản phệ ngày đó ở mộ huyệt, thực sự là do tâm huyết của mình tiêu hao quá lớn, lại bởi vì lúc đó hắc báo mới nuốt vào huyết đằng, năng lượng trong cơ thể nhất thời tăng vọt không cách nào hấp thu, vì vậy dưới tình huống nó khống chế không được, y lại muốn cường hành kiềm chế hắc báo, lúc này mới tạo nên hiệu quả phản phệ, hiện tại tâm huyết của mình đã khôi phục, chuyện phản phệ đột nhiên đương nhiên sẽ không lại phát sinh nữa.



Nghĩ nghĩ xong, Trương Thư Hạc quyết định về sau vẫn nên tận lực ít dùng thuật pháp tiêu hao tâm huyết, tinh lực cũng nên dùng nhiều trên việc tinh tiến công pháp của mình. Hiện tại mình còn có thể khống chế hắc báo, thế nhưng hai năm gần đây nó trưởng thành cực kỳ nhanh, nếu có một ngày năng lực của nó vượt xa mình, đến lúc đó có phản phệ hay không e rằng đã không còn được quyết định bởi mình nữa.



Nghĩ đến điều này đáy lòng Trương Thư Hạc sản sinh cảm giác nguy cơ, cũng hạ quyết tâm lần này phải thu thập đủ nhiều cặn tang thi để thúc cây đào, tận lực lấy được nhiều ngọc đào dùng để tu luyện.



Thời gian nửa năm, một người một báo chuyên chọn khu vực nhiều tang thi, gần như là ngày nối đêm giết tang thi. Hắc báo giết tang thi ngoại trừ mệnh lệnh của Trương Thư Hạc, cũng vì bản năng của nó là giết chóc, vả lại sẽ càng giết càng hăng. Mà Trương Thư Hạc lại tựa như máy móc, vứt bỏ cảm tình không ngừng đồ sát tang thi thu thập châu và cặn tang thi.



Thẳng đến khi cặn và châu tang thi chất đầy toàn bộ không gian, Trương Thư Hạc mới tạm dừng hành động giết tang thi, những châu và cặn tang thi này đại khái có thể sử dụng được trên ba bốn tháng. Bởi vì hắc báo lần nữa tiến hóa, sức ăn lại càng mở rộng, bình thường mỗi ngày hai ba mươi con tang thi liền đủ, hiện tại lại phải hơn năm mươi con, mà năng lượng cần để thúc cây đào lại càng tăng trưởng gấp đôi, vì vậy cặn đỏ lấy được trong thời gian nửa năm, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng được ba bốn tháng. Nếu ngọc đào bình quân nửa tháng chín một lần, cũng có thể lấy được mấy chục trái, nhiêu đây đối với Trương Thư Hạc mà nói là mưa đúng lúc, mỗi ba ngày có thể dùng một trái, có thể kiên trì được để tu luyện trong mấy tháng.



Mà trong thời gian nửa năm dã ngoại này vẫn luôn không được tận tình nghỉ ngơi đả tọa, hiện tại cũng đã đến lúc quay về căn cứ nghỉ ngơi một phen, trên đường Trương Thư Hạc lái xe không chút dừng lại, mang theo hắc báo quay trở về căn cứ.



Khi trở lại trong căn phòng âm u ở Tiểu Động Thiên, Trương Thư Hạc ngủ tròn ba ngày, lúc này mới thần thanh khí sảng tu luyện mấy ngày mới đi ra. Đầu tiên là đến Tiểu Động Thiên xin phép một chút, miễn cho xem y là nhân khẩu thất tung, xử lý hồ sơ.



Sau đó lại mang theo một túi tóc tang thi đi chỗ nhiệm vụ treo thưởng của căn cứ. Ở dã ngoại giết tang thi, ngoại trừ tang thi do hắc báo dùng lửa thiêu ngay cả cặn cũng không còn thừa, Trương Thư Hạc đều dùng mấy miếng đinh gỗ đào đâm vào đầu tang thi, sau đó dùng linh lực khống chế kíp nổ, vì vậy vẫn có thể lấy được một số tóc hoàn chỉnh, những cái này ở căn cứ đều có thể đổi thành tiền, Trương Thư Hạc đương nhiên sẽ không bỏ qua.



Người phụ trách đổi nhiệm vụ sau khi nhìn thấy nhiều tóc tang thi như vậy, đều lắp bắp kinh hãi, đại khái là chưa từng thấy qua có ai có thể một lần lấy ra nhiều tóc tang thi như thế. Kế đó mấy người đeo bao tay chế tạo chuyên biệt, để tóc tang thi vào thiết bị kiểm tra, nhìn chữ số không ngừng kéo lên bên trên dụng cụ, miệng mấy nhân viên công tác đều mở lớn, có chút khép không được.



Sau cùng Trương Thư Hạc dưới ánh mắt nhìn theo hâm mộ và cung kính của mấy nhân viên công tác, rời khỏi chỗ đổi nhiệm vụ, mà trên tấm card trong tay y đã có đủ tiền mua nhà ở căn cứ.



Đi ngang qua đại sảnh nhiệm vụ, Trương Thư Hạc nhớ tới nhiệm vụ treo thưởng ở chỗ này trước đây, lần trước đến xem, dường như Lưu Hải có nhiệm vụ tổ đội rời khỏi căn cứ, hiện tại đã nửa năm sau, không biết có tin tức hay không.



Kết quả nhân viên công tác ngược lại thực sự lấy ra hồ sơ nhiệm vụ nửa năm trước, không hề ít tin tức của Lưu Hải, thẳng đến khi tiền gửi bị trừ sạch mới thôi. Tin tức cuối cùng, thời gian là vào ba tháng trước, cung cấp địa chỉ chỗ ở đại khái của Lưu Hải.




Trương Thư Hạc thấy thế quyết định vẫn nên đi gặp mặt, dù sao y vẫn muốn biết tình hình cụ thể của mấy người bọn họ từ sau khi rời khỏi đến căn cứ, không biết Ngụy lão đầu với Nữu Nữu cũng có trong căn cứ hay không.



Bất quá khiến Trương Thư Hạc không ngờ tới chính là, Lưu Hải thế mà gia nhập quân đội chính phủ của căn cứ thành B, hơn nữa là đội trưởng của một tiểu phiên đội. Bất quá ngẫm lại cũng khó trách, mình hai thế làm người, luôn đều quen tự do, đãi ngộ của quân đội tốt thế nào đi nữa, đối với y cũng không có lực hấp dẫn gì, mà Lưu Hải thì khác, từ nhỏ nhận giáo dục chính thống, ở loạn thế cho cậu ta nhiều tự do trái lại tìm không được mục tiêu nhân sinh, dễ sống vô tri vô giác, tiến vào quân đội ngược lại là lựa chọn không tồi, không chỉ nội tâm có lòng trung thành, hơn nữa cảm giác vinh dự cũng có thể khiến cậu ta không ngừng tiến tới, rèn đúc một phen khẳng định sẽ có thành tựu, đồng thời cậu ta theo mình giết tang thi nhiều năm, kinh nghiệm và năng lực khẳng định mạnh hơn nhiều so với người dị năng bình thường, điểm này căn bản không thể nghi ngờ.



Đang là mùa hè, trong một căn nhà trệt do quân đội phân phối cho một số tiểu đội trưởng, mấy nam nhân vóc dáng dũng mãnh, lộ trần cánh tay đang ở trong phòng chơi bài lớn tiếng nói: “Đội trưởng, đầu óc anh bị lừa liếm rồi a, bài này sao có thể đánh như thế, thối muốn chết, hôm nay nếu thua nữa, ngay cả quần cộc cũng không có để mặc về.”



“Cút con bê của cậu đi, bộ bài nát này của tôi, đổi lại là cậu đánh còn không bằng tôi...” Lưu Hải lấy cái khăn mặt lung tung lau lau mồ hôi trên mặt, con mẹ nó trời nóng quá đi, thực mẹ nó muốn khiến người ta chửi mẹ mà.



Lúc này có người ở ngoài phòng lớn tiếng hô: “Lưu Hải, có người tìm!”



Lưu Hải thua đều xù lông, nhất thời tung bài, “Không chơi nữa, thật là, ngày nóng bức ai mẹ nó không có việc gì tìm tôi, không ở trong phòng, ăn no rửng mỡ.”



Bốn người nghe vậy, cười trên nỗi đau của người khác đồng thời nhìn ra cửa, xem là ai xui xẻo như thế. Cửa vốn mở, kế đó mấy người thấy một nam nhân mặc áo ngắn tay thuần màu trắng bằng corton bình thường, phía dưới là một chiếc quần jean đơn, trên chân là một đôi giày vải trắng nam sĩ, bờ vai đeo chiếc ba lô vải bố, vóc người cấp trung, ngũ quan thuộc hàng trung thượng, bất quá da dưới ánh mặt trời lại không thấy nửa màu đen, mơ hồ có một loại màu sắc lóng lánh như ngọc, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, hơi có chút lãnh đạm mà sắc bén, nhưng cực kỳ phù hợp khí chất người này, không có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào.



Trương Thư Hạc đứng ở nơi đó, đối với mấy người trong phòng mà nói giống như là giữa ngày hè nắng chói chang, đột nhiên xuất hiện một khối ngọc lạnh, nhiệt độ không khí trong phòng nhất thời đều hạ xuống.




Bất quá loại cảm giác này Trương Thư Hạc không cách nào tự mình khống chế, nửa năm trước y vẫn luôn ở dã ngoại giết tang thi, linh khí thân thể tiêu hao hết xong liền uống rượu trái cây khôi phục tiếp tục giết tiếp, nhiều lần như thế, cuối cùng cũng tinh tiến ép ra tạp chất, hơn nữa sau khi y trở về nuốt một trái ngọc đào luyện hóa, thoáng cái ép ra không ít tạp chất chứa trong máu, cuối cùng bất ngờ đạt được cảnh giới Tiểu Thành của công pháp, đây cũng là kết quả khiến y bất ngờ.



Lưu Hải vốn nóng nảy muốn mắng mẹ, lúc này thấy Trương Thư Hạc, đột nhiên đứng thẳng lên, ghế phía sau ngã xuống đất cũng không tự biết, mắt trừng giống như chuông đồng, miệng đều có chút nói lắp, giọng điệu rõ ràng mang theo vẻ không dám tin tưởng, “Trương, Trương Trương ca...”



Trương Thư Hạc quét nhìn mấy người khác, lại nhìn nhìn trong phòng. Gian phòng đại khái có hai mươi mấy mét vuông, vừa nhìn thấy hết, bên trong có một chiếc giường quân dụng, còn có một chiếc giường ván gỗ xa xỉ, đầu giường ván gỗ còn có một ngăn tủ, bên trên có gương trang điểm, còn có mấy bông hoa cài tóc của trẻ con đặt bên trên, hiển nhiên bên trong có bé gái sống, thế nhưng Trương Thư Hạc không tìm thấy người.



Nguồn:



Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Lưu Hải, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Ngụy gia và Nữu Nữu đâu?”



“Ngụy gia dẫn Nữu Nữu đến chỗ quầy hàng vỉa hè mua chút đồ.” Lưu Hải đứng thẳng tắp, sau khi nghe thấy Trương Thư Hạc mở miệng, mới thanh tỉnh lại, phát hiện Trương Thư Hạc trước mắt không phải ảo giác của mình, nhất thời kích động xông lên, thiếu chút nữa không đẩy ngã bàn, “Trương ca, Trương ca, là anh sao? Em không phải đang nằm mơ chứ?”



Trương Thư Hạc mặt không đổi sắc vòng qua mùi mồ hôi thối trên người cậu ta, đi vào gian phòng, dạo qua một vòng, tấm đệm trải dưới giường quân dụng rõ ràng là của Ngụy lão đầu, lúc này biết bọn họ không có việc gì trong lòng cũng liền an tâm, xem như đã hiểu rõ xong được một chuyện.



Mấy người kia thấy đội trưởng thấy Trương Thư Hạc thì đều nói lắp, nhất thời trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn Trương Thư Hạc, thân thể nhỏ đó đội trưởng của bọn họ vật vài cái liền ngã, căn bản không có gì uy hiếp, không biết vì sao nói chuyện khách khí như thế, vì vậy nhịn không được nhỏ giọng nghe ngóng: “Đội trưởng, y là ai a?”



Lưu Hải sau khi phản ứng lại, nhìn thấy đầu mi nhăn lại trên mặt Trương Thư Hạc, nhất thời trong lòng nhảy dựng, cậu biết Trương ca không thích người khác nghe ngóng chuyện của anh ấy nhất, lập tức nói đuổi người: “Liên quan gì đến cậu? ‘Ăn củ cải mặn quan tâm nhạt’!!” Thấy bọn họ từng người dựng thẳng lỗ tai, một chút năng lực phân biệt cũng không có, nhất thời trừng mắt, cho mỗi người một cước đạp đi, “Lão tử có việc, nhanh chóng cút!!”



Đạp xong còn đóng cửa lại, kế đó lập tức xông đến trước mặt Trương Thư Hạc xoa xoa tay kích động nói: “Trương ca, anh thực sự là Trương ca, nếu Ngụy gia biết anh còn sống, không biết sẽ vui bao nhiêu...” Nói xong nhanh chóng lấy ghế đến cho Trương Thư Hạc, lại rót ly nước: “Chắc khát nước rồi ha Trương ca, nhanh chóng uống miếng nước đi.”



Trương Thư Hạc lấy ly nước qua đặt lên bàn, kế đó nói: “Khi đó sau khi tách ra, các cậu liền tới căn cứ?”



“Đúng vậy, rất nguy hiểm a, may nhờ đồng tiền anh cho, tạo được tác dụng rất lớn, có mấy con tang thi cấp ba bay đến trên đỉnh xe bọn em, đập nát hết kính xe, cũng may đồng tiền chặn mấy lần, thuận lợi đi ra, nếu không đều phải giao phó ở nơi đó. Sau đó bọn em liền dựa theo phân phó của anh tới căn cứ, cũng may có không gian anh cho, còn có thức ăn, nếu không cũng không nhịn qua được ba tháng đầu, mỗi ngày một miếng bánh bã đậu sẽ chết đói mất. Sau đó em liền vào quân đội, lúc này đãi ngộ mới tốt hơn chút, miễn cưỡng có một chỗ ở, không cần ngủ đầu đường.”



Thấy Trương Thư Hạc đang đánh giá gian nhà của cậu, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Trương ca, gian nhà này xác thực có hơi đơn sơ, nhưng tốt xấu cũng có một nơi dung thân trong căn cứ, anh không biết hiện tại giá cả nhà trong căn cứ quá mắc, cho dù liều chết liều sống làm việc, không có tiền của phi nghĩa cả đời cũng mua không được nhà ở, nhà thuê thì lại càng không có lời, gian nhà này là phòng đơn được phân phối do em vào quân đội được thăng chức, tuy rằng chỉ là ở tạm thời, thế nhưng dù sao cũng không cần giao tiền...”



Nhìn Lưu Hải có chút co quắp lặp đi lặp lại giải thích chuyện gian nhà, Trương Thư Hạc cắt ngang lời cậu ta, “Giá cả nhà cách gần bên này là bao nhiêu?”



Lưu Hải nhất thời ách một tiếng, đây là ý gì? Sau đó cẩn thận nhìn sắc mặt Trương Thư Hạc nói: “Bình thường là xem diện tích đất, bên này là đoạn đường vàng gần bộ đội, rẻ nhất cũng phải mấy nghìn phiếu đỏ... Trương ca, anh sẽ không phải là muốn mua nhà chứ!?”



“Ừ.” Trương Thư Hạc trực tiếp sảng khoái nói: “Cậu nghe ngóng một chút nhà ba phòng ngủ một phòng khách, trên tám mươi mét vuông cần bao nhiêu.” Kế đó nhìn hoàn cảnh trong phòng bổ sung câu: “Bên này của cậu ngược lại cũng đủ sống, chẳng qua Ngụy gia tuổi tác lớn, thích yên tĩnh không thích ồn ào, Nữu Nữu năm nay cũng đã mười một tuổi rồi đi? Tiếp tục ở cùng hai người sẽ không thuận tiện.”