Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 63




Cảnh Báo: có chút ‘thịt vụn’ người vs thú nho nhỏ =)))



Nghe tên Tiểu Động Thiên không hợp với hiện đại, ngược lại có chút ý vị của đạo gia, Trương Thư Hạc cảm thấy hứng thú, thuận miệng hỏi: “Tiểu Động Thiên là thuộc về môn phái nào của đạo gia?”



Nam nhân râu ria kia sau khi nghe xong tiếp lời, “Người anh em đừng nói đùa, hiện tại đều đã là mạt thế, khắp nơi tang thi hoành hành, còn quản cái gì mà môn phái đạo gia, chỉ cần biết chút đạo thuật là có thể vào.”



Em gái gã cũng nói: “Tôi với anh tôi là năm ngoái từ thành C tới, căn cứ bên đó đều chỉ dùng vũ khí, không tin phù thuật, chỉ có căn cứ thành B rất trọng đãi đối với những người như chúng ta, còn có nơi chuyên biệt thu lưu. Người thành lập Tiểu Động Thiên còn là một cao thủ, ngay cả cao tầng căn cứ cũng cực kỳ trọng đãi ông ấy.”



Trương Thư Hạc sau khi nghe xong gật đầu, trước đây khi y đến căn cứ, mơ hồ đoán được nơi này hẳn là có cao nhân chỉ điểm, xem ra quả thế. Trước mạt thế Trương Thư Hạc có một đoạn thời gian rất dài cực kỳ chán ghét đối với những thứ của đạo gia, thế nhưng điều này cũng không biểu thị y có thể che đậy toàn bộ mấy thứ này bên ngoài, tựa như mi ghét một bài hát, thế nhưng có người mỗi ngày luôn hát bên tai mi, cho dù mi chưa bao giờ hát nó, thế nhưng đoạn giai điệu đó vẫn ngấm ngầm ghi tạc trong đầu.



Cha cả ngày loay hoay, cùng rất nhiều bạn tốt trong Đạo học nghiên cứu ở nhà, cho dù cửa phòng đóng chặt thế nào, Trương Thư Hạc ít nhiều cũng mưa dầm thấm đất, hơn nữa về sau nhiều lần lật xem sách cất trữ cha để lại, không chỉ là vẽ phù, đối với phong thuỷ, linh mạch cũng có chút nghiên cứu.



Thành B là một vùng đất linh mạch*, phúc duyên thâm hậu, thế nhưng mạt thế bùng nổ, long nhãn* vốn có bị tang thi quấy phá, long nhãn một khi bị phá, vùng đất này sẽ thành cửa Tử, cũng là nơi tang thi nhiều nhất. (linh mạch là những mạch linh khí ngầm dưới đất, tựa như mạch nước, mắt thường không thể thấy; long nhãn là điểm tuôn trào linh khí.)



Theo như lời Đạo gia, có ‘Sinh’ tất có ‘Tử’, mà cái gọi là vùng đất cửa Sinh trong kết cấu đảo loạn, chính là vùng đất hiện tại mà căn cứ thành B chiếm.



Mấy ngày nay Trương Thư Hạc nghiên cứu kết cấu căn cứ, phát hiện toàn bộ kiến trúc căn cứ đều là sắp xếp dựa theo vị trí ngũ hành bát quái, tạo thành kết cấu Dương thịnh Âm suy, vùng đất Dương có thể khắc chế tang thi, ngăn cách hết thảy Âm vật sinh trưởng, vì vậy tang thi xung quanh căn cứ tuyệt không nhiều, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến trong căn cứ nam nhiều nữ ít.



Bất quá ở chính giữa căn cứ lại thiết lập một kết cấu Dương nuôi Âm, sống bên trong vừa vặn là nữ quyến, xem như là một nơi sinh Âm không tồi, có lẽ là suy nghĩ đến việc chỉ độc có Dương sẽ không dài lâu, nếu Âm Dương không đồng sinh, trăm năm sau, nhân loại sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.



Trương Thư Hạc xoay chuyển mấy suy nghĩ, kế đó nhìn anh em đối diện, trên đời không hề có nhiệt tình vô duyên vô cớ, đối phương thân thiện như thế, nhất định là có chuyện muốn nhờ mình, kế đó bình tĩnh hỏi: “Có gì cần tôi hỗ trợ không?”



Hai anh em nhìn nhau, có chút xấu hổ, nam râu ria có chút ngượng ngùng tiếp lời: “Là như vầy, em gái tôi không biết vẽ phù, nếu như tôi vào Tiểu Động Thiên, con bé sẽ không có ai chiếu cố, vì vậy tôi nghĩ có thể mang em gái tôi cùng vào hay không. Con bé ở bên trong có thể làm mấy việc vặt như quét tước cắt giấy các loại, phí dừng chân cũng rẻ, tôi cũng có thể ở gần chiếu cố. Hai ngày trước tôi đã nghe ngóng qua người ta, bên trong cũng có chiêu nạp học đồ tạp dịch, thế nhưng phải có hai người có được môn phù ra vào Tiểu Động Thiên đảm bảo mới có thể vào, vì vậy...”



Trương Thư Hạc nghe đến đó liền hiểu rõ, kế đó cũng không nghe gã nói thêm gì nữa, ngắt lời nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, nếu cần thiết có thể tùy thời tìm tôi.”



Hai người nhất thời vui mừng quá đỗi, nữ sinh thì hai tay chắp lại trước ngực cảm tạ, trên mặt lộ ra vẻ đỏ ửng nói: “Cảm tạ tiên sinh hỗ trợ, không biết quý tính của tiên sinh, a, tôi kêu Chu Hiểu Kỳ, ca ca tôi kêu Chu Đại Vĩ.”



Trương Thư Hạc thuận miệng báo tên, đối phương nhiệt tình nói: “Cuối tháng này chính là ngày Tiểu Động Thiên nhận người, đến lúc đó hai anh em bọn tôi sẽ đi tìm Trương tiên sinh cùng đi.”



Trương Thư Hạc gật đầu, kế đó trở về nơi ở, sau khi tắm rửa, thay một bộ đồ vải bông màu trắng ngồi trên giường. Bởi vì căn cứ mới tìm được một mỏ than đá, tuy rằng vận chuyển qua lại tuyệt không thuận diện, thế nhưng than đá đối với người trong căn cứ mà nói tạm thời không thiếu, vì vậy tuy rằng lượng sử dụng có hạn, thế nhưng cộng thêm năng lượng mặt trời các loại, trong phòng vẫn cực kỳ ấm áp.



Cặn đỏ chất dưới cây đào trong tay trước đây như núi nhỏ, mấy tháng trôi qua, cặn đỏ từ từ bị rễ đào hấp thu, trái cây vốn chỉ bằng ngón cái, ngày hôm nay rốt cục đã chín, cây đào hiện tại có 9 nhánh cây, mỗi nhánh chỉ kết một trái, lần này chín tổng cộng 9 trái.



Vừa vặn ngọc đào trước đó dùng mỗi ngày một giọt đã gần hết, Trương Thư Hạc để tám trái ngọc đào trong tay vào không gian, để lại trên bàn một trái. Ngọc đào mới kết không ngừng tản ra mùi thơm đặc biệt, một hồi sau linh khí trong phòng liền trở nên nồng đậm.



Trương Thư Hạc lấy một ống gỗ đào trống từ không gian, mở nắp ra, sau đó cầm quả đào qua, dùng mũi dao cắt, chất lỏng bên trong liền chảy vào trong ống gỗ đào, sau khi lấy hạt đào ra đậy nắp lại, để lại vào trong không gian. Quả đào là sự tồn tại vượt qua cả không gian hạt đào, vì vậy để qua một ngày, vỏ đào thịt đào bên trong sẽ tan thành dịch màu trắng sữa mang theo linh khí nồng đậm.



Hứng thú của hắc báo đối với quả đào rất bình thường, thế nhưng đối với thịt mà Trương Thư Hạc dùng nước đào làm lại chung tình như một, trăm ăn không chán, vừa mới liếm sạch đáy chậu, cắn chậu ngậm đến bên giường, sau đó dùng chân vỗ chậu, hấp dẫn sự chú ý của Trương Thư Hạc.



Trương Thư Hạc sau khi cất hạt đào, nghe thấy tiếng rầm rầm va chạm chậu sắt, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy hắc báo đang không kiên nhẫn lật úp chậu. Trương Thư Hạc thấy thế lộ ra chút ý cười, kế đó đứng dậy, lại lấy một chậu thịt ra từ không gian, thịt dê bóng loáng tản ra từng trận mùi thơm, hắc báo xông qua liền bắt đầu ăn.



Có lẽ đã lâu Trương Thư Hạc không có ăn đồ ăn nóng, trong phòng không có nhà bếp, y lấy một bình gas từ không gian, lấy chút rau xanh với thịt thỏ băm, xào trong nồi, liền ăn một chén cơm nóng.



Buổi trưa hắc báo xong cơm nước liền chuồn ra ngoài từ cửa, Trương Thư Hạc tuyệt không ngăn cản. Tuy rằng hình thể hắc báo khổng lồ, thế nhưng hành động linh hoạt bí ẩn, những người khác không thể dễ dàng nhìn thấy, mà điều quan trọng chính là, nếu không cho nó ra ngoài hóng gió, giam cầm thời gian dài là cực kỳ nguy hiểm, vì vậy y cũng nhắm một mắt mở một mắt mặc nó đi.



Cửa căn phòng sát vách nửa mở, hắc báo vốn muốn xông xuống dưới lầu, khi đi ngang qua thì bên trong đột nhiên truyền đến một trận thanh âm kỳ quái, nó nhất thời dừng lại. Lúc này trong tầng lầu tuyệt không có bao nhiêu người đi lại, hắc báo động đậy vành tai, quay trở về cửa. Thanh âm đó hoặc cao hoặc thấp hoặc nông hoặc sâu, dường như lay động lòng người.



Con ngươi màu tím của hắc báo động đậy không rõ, kế đó nhanh chóng chui vào từ khe cửa nửa mở, mà trên sô pha ở gian phòng này đang có hai người trần trụi đang mây mưa thất thường, tiếng trêu đùa và tiếng ưm a không ngừng. Mắt tím hắc báo cảnh giác quét gian phòng một vòng, sau khi thấy không có người ẩn núp nguy hiểm, cuối cùng ánh mắt có chút nghi hoặc cố định trên thân hai người trần trụi trên giường.



Hắc báo bắt đầu từ khi bị luyện hóa, liền chưa từng rời khỏi bên cạnh Trương Thư Hạc, thời gian mấy năm, nó đã dung hòa được một phần ký ức của thú tinh, thông nhân tính cũng biết tự học công pháp thăng cấp, cũng hiểu rõ hết thảy tập tính của con người, bất quá ở phương diện làm ‘yêu’ lại trống rỗng.



Trương Thư Hạc thanh tâm quả dục, sau khi tu luyện công pháp Thổ Nạp lại càng như thế, cho dù có ý niệm xuất hiện cũng sẽ bị y cưỡng ép dùng công pháp nén xuống, vì vậy đương nhiên hắc báo không cách nào hiểu được mảy may về mấy chuyện này từ trên người y. Mà Ngụy lão đầu với Lưu Hải, một người là tuổi tác lớn đã sớm mất dục vọng, một người tuy rằng là tuổi trẻ thể tráng, nhưng không có nữ nhân, càng không có can đảm ở trước mặt hắc báo tự xử, vì vậy hắc báo không có gì để so sánh đối chiếu, càng nhìn không thấy ví dụ thực tế, đối với điều này trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không biết gì cả.



Bất quá, động vật giao phối chính là bản năng, dục vọng sẽ không bởi vì nó không hiểu mà biến mất, hai năm nay mỗi khi cách một đoạn thời gian tính tình hắc báo sẽ trở nên nóng nảy, thân dưới phát trướng, toàn thân như có một ngọn lửa không cách nào tiết ra. Nó chưa từng thấy qua con báo nào như mình, cho dù có, lấy tính cách của nó cũng không nhất định sẽ tới gần, mà động vật không có tay, không biết phát tiết ra thế nào, vì vậy nó chỉ có thể chạy ra ngoài điên cuồng săn giết tang thi để giải lửa dục trong lòng. Bất quá càng kiềm nén dục vọng, sẽ càng thêm mẫn cảm đối với việc giao phối, vì vậy mới nghe thấy có người đang làm, nghe thấy thanh âm khi ‘yêu’, mới có thể giấu không được sự hiếu kỳ trong lòng mà ngồi xổm ở góc tường rình coi.



Chỉ số thông minh của hắc báo không thấp, tuy rằng nó chưa rõ hai người kia cụ thể là đang làm gì, thế nhưng thấy ‘cây gậy’ mà người bên trên rút ra thì đã mơ hồ đoán được đó là cái gì.



Nó tuyệt không phải lần đầu tiên xông vào gian phòng của người xa lạ, nhưng là lần đầu tiên không giết chết bọn họ, mà ẩn trong bóng tối dùng đôi mắt tím nhìn chằm chằm động tác của bọn họ, thậm chí cũng thấy rất rõ ràng tư thế mỗi khi cách một hồi sẽ biến hóa một chút của bọn họ, cũng ghi tạc trong đầu.




Hai người kia hiển nhiên cũng đều là cao thủ ve vãn, trong căn cứ nữ ít, nam nhân nhiều, tràn đầy dục vọng không cách nào phát tiết, vì vậy những người mặt ngoài là anh em, thực tế là bạn giường chiếm đại đa số, loại chuyện này ở mỗi một căn cứ đều không hiếm lạ. Thời gian một buổi chiều, hai người kia gần như đều vượt qua ở trên giường, sau khi nói chuyện một hồi, tiếp theo lại là một trận thanh âm da thịt va chạm lật qua lật lại, tuyệt không ngừng dùng các loại phương pháp dùng miệng dùng tay trêu chọc, tiếng rên rỉ gào thét không thôi, ngôn ngữ cùng động tác dâm mỹ khiến người ta mặt đỏ tim đập, bọn họ thủy chung không hề phát hiện trong một góc bóng tối ở cửa phòng ngủ, có một đôi mắt màu tím đang nhìn bọn họ chằm chằm.



*



Trương Thư Hạc sau khi ngủ trưa, lại khoanh chân ngồi trên giường tu luyện một buổi chiều, khi mở mắt ra không thấy hắc báo trở về, sau khi tìm một vòng, sắc mặt y có chút kinh ngạc, kế đó liền chuẩn bị đứng dậy ra ngoài tìm. Y tuyệt không lo lắng sự an toàn của hắc báo, mà lo lắng nó ở bên ngoài gây họa. Mới khẽ động, bên ngoài liền truyền đến một tiếng móng vuốt chạm cửa. Tiếp theo một bóng đen liền nhào tới.



Trên mặt Trương Thư Hạc rất muốn lộ ra nụ cười khổ, hắc báo đã không còn là thể hình báo con trước đây, nói nhấc là có thể nhấc được, hiện tại nếu nó nặng nề đẩy ngã một người, là có thể đè chết người ta. Cũng may công pháp của Trương Thư Hạc có chút thành tựu, ngẫu nhiên một lần vẫn có thể ứng phó được, nhưng lần này dường như hắc báo lại khác với bình thường, trong hành động có chút cứng nhắc và nôn nóng.



Thế nhưng nó không nhào tới trên người Trương Thư Hạc, mà là nhảy lên trên giường bên cạnh, sau đó đi một vòng quanh y, miệng phát ra thanh âm không rõ ý vị, xen lẫn chút thống khổ và gầm nhẹ.



Chẳng lẽ nó bị người đả thương? Trong lòng Trương Thư Hạc nhất thời rùng mình. Nhờ trận tang thi triều vào ba năm trước, Trương Thư Hạc đối với hắc báo đương nhiên đã không còn sự lạnh lùng như trước đây nữa. Hắc báo dường như biết y để tâm đối với mình, thanh âm lại xen lẫn vài phần nôn nóng, lại dạo qua một vòng bên người Trương Thư Hạc.



Trương Thư Hạc lại xoay người kiểm tra hắc báo có bị thương như y nghĩ không, thế nhưng toàn thân không chút tổn thương nào. Mấy năm nay chất lượng thức ăn nuôi nấng cực kỳ tốt, da lông trên người sáng chói mắt, cực kỳ bắt mắt, tay sờ vào hơi gai.



Nếu không phải lưng, Trương Thư Hạc hơi do dự nâng lên chân của nó. Hắc báo thấy y muốn kiểm tra, lần đầu tiên trong lúc buồn bực cực kỳ nghe lời nằm ở bên cạnh y. Kế đó ánh mắt Trương Thư Hạc đảo qua, liền thấy được vật to lớn trướng đến tím đỏ giữa chân hắc báo.



Cho dù mấy năm nay y vẫn luôn tu tâm tìm hiểu đạo thuật, thấy loại tình huống này cũng khiến sắc mặt y trong lúc nhất thời không nén được, may mà y gặp phải chuyện này tuyệt không phải lần đầu tiên, trước đây khi trên đường từ thành S đến thành B, cũng đã gặp qua một lần, khi đó là lúc hắc báo mới thành niên, tuy rằng có chút xấu hổ, nhưng bởi vì hoàn cảnh lúc đó, đảo mắt cũng quên ngay.



Trương Thư Hạc nhất thời giật mình, kế đó giả vờ như không biết gì thả chân nó xuống, thu hồi tay hơi hơi nhăn đầu mi. Gặp phải loại tình huống này y cũng nhất thời không biết nên xử lý như thế nào, hắc báo là báo đã thành niên rất lâu, ngày sau cũng không thể nào tránh khỏi loại tình huống này, đồng thời dục vọng của dã thú từ trước đến nay mạnh mẽ hơn so với nhân loại, nếu không có báo cái ghép đôi, sợ rằng không phải nhất thời nửa khắc là có thể tiêu trừ, thế nhưng hiện tại không phải trước mạt thế, hoàn cảnh khác biệt, người còn ít thì lấy đâu ra báo cái để dùng.



Trương Thư Hạc đơn phương không nhìn động tác của nó, tuyệt không khiến hắc báo lùi bước, trái lại tiếng gầm nhẹ tăng lên, không cho Trương Thư Hạc bỏ qua, rầm rì một hồi, gầm nhẹ một hồi, mắt tím cũng thường thường vặn vẹo nhìn lén biểu cảm của Trương Thư Hạc. Đầu tiên nó có chút ý vị lấy lòng liếm liếm tay y, thấy y vẫn không phản ứng, liền dùng đầu cọ chân y.



Đợi khi Trương Thư Hạc phản ứng lại, cây gậy to dài trướng đến mức như cánh tay trẻ con kia đã đặt ở bên tay y không ngừng mài cọ. Luồng nhiệt nóng rực, sự cứng rắn và xúc cảm nảy lên như vật sống đó khiến khóe mắt Trương Thư Hạc giật vài cái không tự khống chế, kế đó rút tay về.



Tình hình lần này dường như có chút không khống chế được, thế nhưng Trương Thư Hạc vẫn nhẫn nại, muốn lấy bất biến ứng vạn biến, dù sao hắc báo có tư duy của người trưởng thành, nó cũng biết tự hạn chế giống con người, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, là có thể phát giác ra được từ phản ứng của mình, vì vậy Trương Thư Hạc thu hồi tay, muốn cho hắc báo tự mình đi giải quyết vấn đề sinh lý.



Thế nhưng y quên tính tình bạo liệt của hắc báo, thấy Trương Thư Hạc thấy nó thống khổ mà cố ý bỏ mặc, khiến tự tôn của nó bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm từng trải khi còn nhỏ, tuy rằng thường ngày có Trương Thư Hạc ràng buộc nó, những năm gần đây tính tình cũng tốt hơn không ít, thế nhưng sự quá khích cực đoan trong nội tâm là ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’.




Anh không giúp tôi, tôi đây sẽ khiến cho tất cả mọi người bên ngoài chôn cùng, để tiết lửa giận.



Thấy hắc báo đột nhiên nhảy lên nổi giận gầm một tiếng với y, sau đó chạy về phía cửa, Trương Thư Hạc đầu tiên là sửng sốt, kế đó nghĩ đến điều gì, trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh.



Y đã nhận thấy chỗ sai lầm của mình, con báo này từ nhỏ đã theo y, hết thảy mọi chuyện của nó mình đều biết, bao gồm cả tính cách của nó, nếu bức nó nóng nảy, đừng nói nó không phải thỏ, dù là thỏ cũng sẽ cắn người.



“Trở về!” Trương Thư Hạc thấp giọng mệnh lệnh, y đã rất lâu rồi không lấy khẩu khí mệnh lệnh nói chuyện với nó.



Bất quá bóng đen chỉ ngừng lại ở cửa, mắt tím mang theo sự ngoan độc lại mang theo ánh sáng ý vị không rõ nhìn chằm chằm Trương Thư Hạc, dường như nếu y lộ ra một chút bộ dáng ghét bỏ mình, nó sẽ ra ngoài giết sạch mọi người trong căn cứ để trút cơn tức giận trong lòng.



Trương Thư Hạc không vui nói với nó: “Trở về!” Tuy rằng giọng điệu có chút ý răn dạy, thế nhưng lại tuyệt không lộ ra thần sắc ghét bỏ như nó suy nghĩ, sự ngoan độc trong mắt nó rút đi một chút.



Báo lớn không nghe lời, đây là chuyện Trương Thư Hạc cực kỳ bất đắc dĩ, tùy ý đánh túy ý mắng nó khi còn bé, là bởi vì nó không có năng lực, mi có thể ràng buộc nó, thế nhưng sau khi lớn lên có năng lực, tiếp tục dựa vào thủ đoạn cứng rắn sẽ không tốt. Đây cũng là chuyện trước đây Trương Thư Hạc từng suy nghĩ qua, vì vậy mấy năm nay y tận lực cải thiện quan hệ với hắc báo, y cũng bởi vậy mà được lợi, chí ít hắc báo đại đa số vẫn nghe theo lời mình. Điều này khi y bị tang thi triều vây công, hắc báo không rời không bỏ, là có thể nhìn ra được sự nỗ lực mấy năm nay của mình không hề uổng phí.



Nghĩ đến đây, biểu tình của Trương Thư Hạc hòa hoãn xuống, nhớ đến khi bị tang thi vây công y từng thề, nếu có thể sống, thì sẽ đối đãi hắc báo tốt một chút. Trong lòng ngược lại cảm thấy mình có chút áy náy đối với nó, thứ như dục vọng con người đều chạy theo như vịt, lại càng không cần nói đến loài thú, cũng không phải nó đã làm sai chuyện, chỉ là nhu cầu sinh lý mà thôi.



Huống hồ, Trương Thư Hạc không dễ dàng gì tới được thành B, vốn là muốn đặt chân, nếu bị hắc báo giết lung tung một trận, vậy hết thảy việc mình làm không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ lợi bất cập hại sao, hắc báo đã rất lâu không giết người, nếu mở tiền lệ, có một có hai tất có ba đương nhiên không cần phải nói.



Hắc báo vẫn luôn quan sát y, thấy biểu tình của y hòa hoãn, lúc này mới hơi do dự, sự ngoan độc trong mắt tím cũng dần dần tiêu tan, lại xông trở về bên người Trương Thư Hạc, đầu tiên là dùng mũi ngửi ngửi cằm y, sau đó lấy lòng liếm liếm tay y.



Trương Thư Hạc liếc nhìn nó một cái, tuy rằng trong lòng cảm thấy không ổn, thế nhưng cũng chỉ có thể chọn một phương pháp không có thương tổn nhất cũng dễ dàng giải quyết nhất từ trong mấy phương pháp giải quyết có hạn. Nếu đã quyết định, Trương Thư Hạc liền cưỡng chế sự không thoải mái trong lòng, không còn không quả quyết nữa, trực tiếp vỗ vỗ đầu gối kêu nó tựa lên trên.



Hắc báo như thế nào không rõ, trong mắt tím nhất thời hiện lên một vẻ đắc ý, sau đó liền nhanh nhẹn nằm trên đầu gối y. Trương Thư Hạc hơi do dự liền vươn ngón tay bạch ngọc, nắm thứ cứng rắn nóng rực chạm lên đầu gối mình kia vào trong tay.



Chỉ cảm thấy vật lớn tím đỏ mạnh mẽ nảy lên trong tay, dường như lại tăng lớn một vòng, một tay cầm mơ hồ không thể nắm hết. Hắc báo vẫn không nhúc nhích nằm trên đùi Trương Thư Hạc, mắt tím lại lóe dục vọng nhìn y cùng động tác trong tay.



Trong lòng Trương Thư Hạc rùng mình, có vài phần hối hận, việc này nói ra thật sự là có chút khó chịu, thế nhưng lúc này trong tay cầm kiếm, kiếm lại đang trên dây không thể không bắn, chỉ đành tạm thời gạt bỏ tạp niệm trong lòng, ngón tay thon dài bắt đầu thong thả di chuyển không nhẹ không nặng trên cây gậy tím đỏ.



Chỉ một hồi sau, trán Trương Thư Hạc liền đầy mồ hôi mịn, con báo này thiên phú dị bẩm, không phải tay là có thể thỏa mãn, vuốt hai mươi phút vậy mà nửa điểm phản ứng cũng không có, chỉ là xúc cảm càng ngày càng nóng. Lúc này hắc báo đã dùng đuôi dài gắt gao quấn lấy thắt lưng y, không cho đào thoát, chỉ cần tay Trương Thư Hạc vừa có dấu hiệu tạm dừng, sẽ lập tức siết thật chặt. Bạn đang �




Trương Thư Hạc chỉ đành kiên trì, tăng thêm tay trái, cũng âm thầm truyền linh khí vào trong tay, mượn lực xoa nắn thấm vào trong vật tím đỏ của hắc báo, thúc đẩy nó nhanh chóng tiết ra, chiêu này thực sự là ‘vô ý cắm liễu, liễu lên xanh’. Hắc báo từ sau khi Trương Thư Hạc nắm vật lớn của nó liền bắt đầu động tình, đến khi linh khí thấm vào thì lực chú ý toàn thân đều đã tập trung tới giữa chân. Hắc báo là động vật cực kỳ cảnh giác, bất kể làm gì, nó đều sẽ không tập trung lực chú ý ở một chỗ, như bây giờ, đã là toàn tâm tín nhiệm Trương Thư Hạc.



Đại khái là tốc độ Trương Thư Hạc quá chậm, hắc báo cuối cùng vô sự tự thông, nửa chống thân lợi dụng lực chân sau, bắt đầu không để ý bất cứ thứ gì nhanh chóng đưa đẩy trong tay y. Đại khái hơn mười phút sau, cuối cùng cũng tiết ra, bắn tung dịch đục lên đầy chân Trương Thư Hạc.



Khi Trương Thư Hạc cúi đầu cầm khăn lau tay, hắc báo đứng lên, mắt tím nhìn y chằm chằm, kế đó đến gần vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng y. Khóe miệng Trương Thư Hạc nhất thời giật giật, y ném khăn trong tay đi, sau đó nhấc chân đạp nó xuống, chạy tới phòng tắm tắm rửa.



Hắc báo cũng không giận y, bình thường Trương Thư Hạc không nỡ đánh, nên cũng không giận một đạp mang theo tức giận đó, nhảy xuống mặt đất đắc ý tựa như mèo trộm được cá xông vào phòng tắm nhỏ. Hắc báo đã có trí tuệ của con người, tắm đối với nó mà nói tuyệt không tính là gì, đứng thẳng dậy dùng chân đẩy tay nắm, nước liền rơi xuống. Nó chưa bao giờ dùng nước nóng tắm, chỉ tắm nước lạnh, sau khi xối sạch vết mồ hôi trên da lông liền vẫy khô nước, lại đi đến chỗ thiết bị dự trữ năng lượng mặt trời mở tay nắm thổi gió màu vàng, có thể thổi cho lông nửa khô, nửa điểm cũng không cần Trương Thư Hạc bận tâm.



Khi hắc báo đi ra Trương Thư Hạc đã thay bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trên giường đã bắt đầu Thổ Nạp. Bộ công pháp Thổ Nạp này thanh tâm quả dục, nhất định phải tâm không tạp niệm mới có thể đi vào trong Thổ Nạp quên mình, cũng hấp thu linh khí nhanh nhất, hiển nhiên chuyện vừa rồi đã bị Trương Thư Hạc lau sạch khỏi đầu, thế nhưng hắc báo thì vừa vặn ngược lại.



Nhảy lên giường thập phần tham luyến ngửi ngửi bên này ngửi ngửi bên kia trên người y, nghĩ đến ban nãy thì lại chuyển ánh mắt rơi lên trên tay y, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm, dùng cách hôn chuyên thuộc của động vật, giam Trương Thư Hạc vào trong ngực không dám dùng sức, sau đó đôi mắt tím liền tựa lên chân nhìn chằm chằm y. Nhớ tới các loại tư thế của cặp đôi ngọt ngào lúc buổi chiều, dục vọng nhịn không được lại nổi lên biến hóa, bất quá lần này nó không dám động đậy, chẳng qua đôi mắt màu tím hơi sẫm dao động đến dao động đi trên người Trương Thư Hạc một khắc không ngừng, một hồi tham lam một hồi lại tàn nhẫn, cũng thường thường lộ ra chút thần sắc gian trá thực hiện được.



Hai ngày sau, hai anh em kia quả nhiên đúng hẹn tới, hai người bọn họ vẫn là lần đầu tiên đến nơi đây, hết nhìn đông tới nhìn tây, hiển nhiên cảm thấy cực hứng thú đối với loại thiết bị lắp đặt nửa cổ nửa kim trong này, sau khi thấy Trương Thư Hạc, hai người lập tức nói rõ ý đồ đến.



Chín giờ sáng hôm nay Tiểu Động Thiên bắt đầu mở báo danh, hiện tại mới sáu giờ rưỡi, hai người tới có chút sớm, bất quá Trương Thư Hạc vừa vặn tu luyện xong công pháp Thổ Nạp, mà hắc báo... Trương Thư Hạc hiện tại nghĩ đến nó thì có chút đau đầu, bất quá cũng may tên nhóc đó cũng không lòng tham không đáy, cũng đành mở một mắt nhắm một mắt.



Chu Hiểu Kỳ khi thấy hắc báo thì hai mắt lại phát sáng, lúc này hắc báo đã rút thành kích cỡ mèo đen, tuy rằng trên người có lông pha tạp màu vàng và màu đen, nhưng phân bố cực đều, hơn nữa lông vừa sáng vừa bóng, hiển nhiên được cho ăn rất tốt, nhìn thôi đã khiến người ta muốn ôm vào ngực thương yêu một phen. Chu Hiểu Kỳ cũng không ngoại lệ, bất quá cô tuyệt không quen thân Trương Thư Hạc, thực sự ngại ngùng tùy tiện ôm thú nuôi của người ta, đồng thời con mèo màu vàng đen này dường như cũng không thích bọn cô đến, con mắt cũng không nhìn bọn cô một cái, thấy Chu Hiểu Kỳ nhìn chăm chú lâu, cư nhiên nhe răng với cô, dọa cô nhảy dựng.



Kế đó phản ứng lại, vội vàng lấy túi plastic trên tay ra, sau đó nói: “Trương ca, ba lô anh kêu tôi làm tôi đã làm xong, dùng hai tầng vải gai, chính giữa còn chèn tầng bông mỏng, dùng rất bền, anh xem xem thích hợp không.”



Nói xong liền lấy ba lô ra từ trong túi plastic. Trương Thư Hạc nhìn thoáng qua, thủ công xác thực không tệ, màu sắc không khoa trương, cũng đủ dày, phía trước cũng thêu một hình bát quái nhỏ, vừa vặn không lớn không nhỏ.



Trương Thư Hạc tiện tay lấy tiền đưa cho cô, lấy ba lô qua nói: “Vất vả rồi.”



Nghe thấy lời nói của Trương Thư Hạc, trên mặt Chu Hiểu Kỳ thoáng qua một tia đỏ ửng, kế đó lại vui rạo rực thu tiền nói: “Trương ca, tôi làm thêm hai túi ngầm trong ba lô, có thể để đồ quan trọng, độ dung nạp của ba lô này rất lớn, lại thông khí hút mồ hôi còn có thể phòng khuẩn tang thi.” Kế đó nghĩ đến điều gì lại lấy một số vải vụn ra, nói: “Vốn vải Trương ca cho làm hai ba lô cũng đủ rồi, thế nhưng tôi muốn làm một cái rắn chắc dùng tốt, liền cắt hai tầng vải, lót bên trong cũng đều là vải gai, đều rất tốn vải, vì vậy chỉ còn lại mấy miếng vụn này, có hai miếng nhỏ tôi tự chủ trương làm một cái túi đựng đồ riêng, có thể để các loại vật nhỏ như đồng tiền phiếu cơm. Trương ca, anh xem xem có thích hay không.” Nói xong đưa qua.



Trương Thư Hạc chỉ là muốn mua một cái ba lô chứa hắc báo, mỗi ngày chui trong quần áo cũng không thuận tiện, thấy cô làm túi chứa đồ thì tiện tay lấy đến xem xem. Chỉ thấy túi chỉ cỡ một bàn tay, dùng một số vải vụn khâu, còn có chút vải đỏ xanh điểm xuyến, trông rất không tệ, miệng túi buộc dây thừng, mặt túi còn dùng chỉ đỏ trắng đen thêu một con tiên hạc, đại khái là dựa theo chữ ‘Hạc’ cuối cùng trong tên Trương Thư Hạc.



Trương Thư Hạc ngẩng đầu nhìn Chu Hiểu Kỳ, nói tiếng cảm ơn, kế đó lấy một tấm phiếu đỏ ra, túi này tuy nhỏ thế nhưng có thể nhìn ra được đã bỏ nhiều công, không thể lấy không của tiểu cô nương người ta.



Chu Hiểu Kỳ vội vàng xua tay nói: “Trương ca, vải này là của anh, tôi chỉ làm chút thủ công, không thể đòi tiền, hơn nữa về sau còn cần cầu anh hỗ trợ nữa.”



“Đúng vậy, em gái tôi về sau có thể vào Tiểu Động Thiên hay không, còn phải dựa vào Trương huynh hỗ trợ...” Chu Đại Vĩ bên cạnh cũng nói.



Trương Thư Hạc thấy bọn họ nói cái gì cũng không lấy phiếu đỏ thì cũng đành thôi, tiện tay đặt túi chứa đồ kia qua một bên. Thời gian đã không còn sớm, ba người cũng nên khởi hành, hai anh em rất hiểu chuyện, biết Trương Thư Hạc cần thu thập một chút, em gái liền nói còn phải mua chút vải, trước hết cùng anh trai ra ngoài đi dạo, bảy giờ cùng xuất phát.



Tiễn bước hai anh em, quay đầu lại liền thấy túi chứa đồ kia bị hắc báo ngậm trong miệng, còn chưa kịp tiến lên lấy lại đã bị hàm răng với móng vuốt sắc nhọn của nó xé thành từng mảnh, rơi lên giường.



Trương Thư Hạc bắt đầu cảnh tỉnh có phải gần đây mình quá dung túng nó hay không, bất quá ngẫm lại túi chứa đồ đó cũng không có tác dụng gì đối với mình, xé thì xé đi, cũng đành thôi. Bất quá vẫn tiến lên túm vành tai hắc báo, sau đó ném tới phòng tắm gần đó để cho nó đi tắm, hoàn toàn không thấy được thần sắc đắc ý của nó.



Tiểu Động Thiên kỳ thực chỉ là một tòa nhà năm tầng mới xây không bao lâu, nóc có chút giống nóc nhà đạo quan trước kia, thế nhưng kiến trúc cụ thể vẫn rất có phong cách hiện đại. Khi Trương Thư Hạc, Chu Đại Vĩ và Chu Hiểu Kỳ đến, cửa đã bị người chen chúc đông nghìn nghịt.



Đại đa số người bên trong hướng đến là phí dừng chân siêu rẻ một tháng một tấm phiếu lam, Chu Đại Vĩ nhìn khinh thường nói: “Trương huynh đệ, đừng thấy bọn họ nhiều người, muốn chiếm tiện nghi chiếm hơn phân nửa bên trong, Tiểu Động Thiên nào có dễ vào như vậy, không có chút thực tài thực học thì ngay cả cánh cửa cũng không thể vào được...”



Chu Hiểu Kỳ nói: “Mùa đông năm ngoái khi bọn tôi đến, vừa vặn bắt kịp hoạt động nhận người một năm một lần của Tiểu Động Thiên, khi anh tôi đi báo danh, nhân số đã đầy, chỉ có thể vây xem náo nhiệt.”



Trương Thư Hạc gật đầu, hỏi: “Tiểu Động Thiên hiện tại có bao nhiêu người?”



Chu Đại Vĩ trả lời: “Nghe nói Tiểu Động Thiên một năm chỉ chiêu ba mươi người, đầy mới thôi, không đầy cũng không thu nhiều, hiện tại đã thành lập năm năm, đại khái có hơn một trăm hai mươi người.”



Trương Thư Hạc “ừm” một tiếng, không hỏi tiếp. Lúc này thấy cửa Tiểu Động Thiên đã tụ ba bốn trăm người, đang rộn ràng nhốn nháo năm người một đám ba người một nhóm. Trương Thư Hạc cảm giác thấy hắc báo ở trong túi không kiên nhẫn, kế đó kéo khóa kéo ra. Lúc này hắc báo mới vươn cái đầu với chân ra từ trong túi, sự bất mãn bị nhét vào trong túi khiến cho tính tình nó không tốt, vì vậy ánh mắt có chút hung ác nhìn chằm chằm đoàn người đang cản đường nó, nhìn chăm chú nửa ngày vẫn bỏ đi ý nghĩ xé những người đó thành mảnh vụn, sau cùng thừa dịp Trương Thư Hạc không chú ý, liền từ trên áo y lại lưu loát leo tới chỗ cổ áo.



Lúc này cửa chính đóng chặt của Tiểu Động Thiên chậm rãi mở ra, có mấy người mặc áo lam đi ra, hai người trong đó nâng một tấm bàn dài bày ở cửa, một người thì chắp tay với đoàn người nói: “Khiến mọi người đợi lâu, hiện tại đã có thể báo danh tiến vào Tiểu Động Thiên, vì tiết kiệm thời gian, xin mọi người trước tiên xếp hàng, báo danh chỉ cần điền tên họ với số hiệu là được, hiện tại bắt đầu đi.”



Ba bốn trăm người tự giác sắp xếp thành hàng, đến sớm xếp trước, tới chậm xếp sau, báo danh rất nhanh cũng không cần chen chúc, huống hồ xếp muộn một chút còn có thể nghe ngóng người phía trước, có thể được báo trước bên trong khảo thí cái gì, vì vậy chờ thêm một lát cũng không chịu thiệt, tất cả mọi người ôm loại ý nghĩ này, vì vậy cũng không ai tranh vị trí.