Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 253: Phiên ngoại 2




Nơi một biệt thự nào đó ở vùng ngoại thành, Kim Trảm Nguyên lái chiếc xe việt dã quân lục vào ga ra, kế đó mở cửa chính. Lúc này Trần Hạc đã trở về từ sớm, vào nhà thấy trên bàn bày mấy món hắn thích ăn, trong đó nồi linh kê hầm còn được bỏ một cây linh sâm to bằng cánh tay, thoáng chống trong phòng nồng đậm linh khí, tất cả đều là mùi hương thức ăn, thật lâu không tan.



Kim Trảm Nguyên tuy đói, nhưng không đi ăn, mà nhìn mọi nơi tìm thân ảnh Trần Hạc, kế đó nghe thấy trên lầu có tiếng nước, nhất thời bước nhẹ đi tới.



Trần Hạc đang nhắm mắt xối nước ấm, cũng có nghe thấy tiếng cửa mở, y khẽ liếc mắt nhìn, động tác không dừng chút nào, chỉ vén tóc dính ẩm trên trán, vuốt thuận ra sau đầu, tiếp theo nhanh chóng xối hai lượt, rồi chuẩn bị tắt nước.



Lại không ngờ Kim Trảm Nguyên, toàn thân mồ hôi cởi áo lót xong dán lên, ngực áp sát lưng y. Trời biết hắn đối với thân thể Trần Hạc căn bản không có chút sức chống cự, so với sứ trắng còn trong suốt hơn vài phần, khi đi vào chỉ nhìn thắt lưng và phần mông căng mẩy kia không thôi đã cảm thấy bụng dưới căng chặt, lúc này dán lên nhiệt độ cơ thể hơi lạnh đó, Kim Trảm Nguyên cảm thấy giữa hai chân sưng trướng không chịu nổi.



Vì tắm rửa, ánh mắt Trần Hạc có chút ướt sũng, giữa lúc xoay chuyển thì nhận thấy dị dạng của người phía sau, biết tránh không được việc này, càng ràng buộc dục vọng của hắn, khi hắn bùng nổ lại càng mạnh, chẳng bằng phân tán như vậy thì mình còn dễ chịu chút, đây là phương thức thích hợp nhất nhằm vào Kim Trảm Nguyên mà y tổng kết ra do từng trải vô số lần bối rối.





Vì vậy y không lui ra, mà chống một tay lên tường, miệng lại nói: “Làm xong việc rồi sao?” Tối nay ma vật kia có chút môn đạo, vậy mà có thể tạo thi ma ở ngoài ngàn dặm, mục tiêu là hồn phách của Lý tiểu thư, nó muốn khống chế Lý tiểu thư từ đó khống chế cả nhân loại sao? Thực sự là ma vật ấu trĩ mà lại giảo hoạt.



“Ừ.” Kim Trảm Nguyên cúi đầu gặm cắn vành tai y và một bên chiếc cổ bạch ngọc, khiến Trần Hạc khẽ ngẩng đầu, “Chờ qua lần này, trừ xong ma vật thì về tu tiên giới.” Bên này tuy sống thoải mái, nhưng tài nguyên không cách nào so với tu tiên giới, mà nói như thế nào cũng có chút bận tâm bên kia, điểm chu để lại trong đầu nữ tu họ Tiết trước đây vẫn còn, hiển nhiên vẫn chưa tiêu tán theo sự biến hóa của không gian, bên Tuyết Lệ thì nếu quá lâu không qua, chỉ sợ cũng sẽ không yên long, nhiều nhất ở lại thêm hơn mười năm.



Kim Trảm Nguyên đương nhiên không dị nghị, Trần Hạc đến nơi nào hắn sẽ đến nơi đó, chỉ cần có y thì nơi nào cũng như nhau, bất quá nghĩ đến sự lợi hại của khe nứt không gian, Kim Trảm Nguyên vẫn cảm thấy phải có chuẩn bị vạn toàn, điểm này đương nhiên Trần Hạc đã suy nghĩ chu toàn hơn hắn.



Kim Trảm Nguyên lại ừ một tiếng, rồi vươn tay nâng lên chân trái y, bàn tay to lớn nóng rực chạm vào làn da ấm mềm, một bên cúi đầu gặm cắn bờ vai y, một bên thuận thế mở chân y ra cực lớn, sau đó hoạt động hai lượt, khẽ đẩy về phía trước. Trần Hạc nhất thời khom lưng rên đau một tiếng. Kim Trảm Nguyên thiên phú dị bẩm, vật tím đen kia lớn muốn chết, nhất là khi hắn hưng phấn, gần như gấp hai bình thường, mỗi lần y tiếp nhận đều có chút thống khổ.




Qua mấy lượt thì hai đùi bắt đầu có chút run rẩy, cảm giác đó như bị dòng điện giật qua, từ da đầu đến lòng bàn chân đều đang run rẩy, không quá một khắc cả người Trần Hạc đã bị ép lên mặt tường, động tác cuồng mãnh của người phía sau gần như là tốc độ mà nhân loại không thể đạt được, thanh âm da thịt va chạm vừa vang lại nhanh, mỗi một lần đều có thể nghe ra được nhất định là dùng lực ra, hung hăng vào.



Bị đẩy quá ác, còn có thể nghe thấy thanh âm nhẹ run rẩy đang tức giận mắng của Trần Hạc, “Anh súc sinh, nhẹ chút, hưng phấn như vậy làm gì...”



Trong gian phòng tắm này, Trần Hạc bị lật qua lật lại lăn qua lăn lại, ôm đè nằm ấn, tuyết trắng và màu đồng cổ chồng lên nhau không ngừng va chạm, tiếng ưm ưm tiêu hồn không ngừng, nếu có người có thể thấy cảnh này, chắc chắn máu mũi chảy ròng, chỉ mỗi trạng thái vật lớn màu tím đen không ngừng tiến vào một nơi trắng nõn đỏ tươi, vui đến mức quên cả trời đất không thôi, đã đủ khiến dục vọng người ta tăng vọt, lại càng không cần nói đến mỹ sắc mê người của người dưới thân.




Làm đến hai giờ, Kim Trảm Nguyên mới ôm Trần Hạc có chút mệt mỏi rời khỏi phòng tắm, một lòng chỉ muốn ôm bảo bối thân thân của mình đi ngủ, thoáng chốc quên cả chuyện ăn cơm.




Trên giường lớn sạch sẽ, hai người ôm sát nhau, không để ý người trong lòng phản đối, Kim Trảm Nguyên ôm đến ôm đi, thương đến thương đi yêu thích không buông tay. Trần Hạc bị lăn qua lăn lại một hồi thì chỉ đành tùy ý hắn, ngủ trước.



Mà y không biết chính là, đối với Kim Trảm Nguyên, hai kiếp đời không còn gì khiến hắn cảm thấy mỹ mãn hơn lúc này đây. Trần Hạc một lòng nghĩ về tu tiên giới, chỉ cầu đại đạo tu tiên, nhưng ở trong lòng Kim Trảm Nguyên thì đại đạo gì đều là mây bay, chỉ cần có thể cả đời chiếm hữu y, canh giữ bên cạnh y, ngày ngày ôm y là tốt rồi. Suy nghĩ vô cùng đơn giản, hắn lại dùng hai kiếp dài lâu mới làm được. Loại tâm tình vui sướng khi mất mà có lại được quá nồng đậm, không cách nào biểu đạt, vì vậy chỉ có thể dùng hành vi thực tế ngày ngày cần cù chăm chỉ tưới tiêu.



Như rất sợ Trần Hạc sẽ chạy mất, lực ôm của Kim Trảm Nguyên lại chặt hơn vài phần, thoáng chốc chọc người trong lòng đang ngủ nhíu lại đầu mi, nhưng trong vô thức, một tay lại vòng lấy thắt lưng hắn, giữa hai người mặc dù không một lời nói, động tác lại như không còn ngăn cách.



– Toàn Văn Hoàn –