Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 236




Mấy tháng sau trong căn phòng đá, Trần Hạc nhìn hai bộ giáp Kỳ Lân Thú đặt trên mặt đất. Mảnh giáp sau khi trừ đi tạp chất lấp lánh trong suốt, mỗi một mảnh đều chỉ có cỡ móng tay, dệt với nhau dày đặc tinh tế, tản ra màu vàng kim chói mắt, cả bộ tuy rằng chỉ cỡ bằng chiếc áo gile, nhưng bởi vì thuộc loại pháp khí Nguyên Thần, vì vậy có thể hóa thành mấy loại hình thái, hơn nữa theo ngọc giản kia nói, thú giáp do loại phương pháp luyện chế này luyện ra, nếu rèn luyện tốt, độ dung hợp có thể khiến nguyên thần sử dụng tùy tâm.



Trần Hạc đưa tay lấy ra một món, vào tay hiển nhiên nhẹ hơn nhiều khi chưa luyện chế. Đưa tay sờ vảy tinh mịn bên trên, cực kỳ ôn nhuận, tựa như mới lấy từ trên người xuống, cho dù hiện tại mặc vào sát da cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Kế đó y đâm rách ngón trỏ nhỏ xuống một giọt máu lên đó, chợt thấy cả bộ giáp Kỳ Lân Thú phát ra quang mang, sau đó tay trống rỗng, thú giáp biến mất. Y ngẩn ra, cảm nhận thấy đan điền có thêm một vật, dưới sự nội thị, thấy thú giáp kia đã hóa thành cỡ móng tay được đặt trong đan điền. Năm thanh pháp khí Nguyên Thần tựa như biết đã có thêm một vật, lần lượt tỉnh lại từ trạng thái ôn dưỡng, sau đó vây xem giáp Kỳ Lân Thú kia, Mạch Kim Kiếm nghịch ngợm nhất, thậm chí còn đi qua đâm đâm.



Trần Hạc thấy vậy yên tâm, tiếp theo khẽ động suy nghĩ, chợt cảm thấy toàn bộ thân thể tựa như có một tầng gì đó vô hình, không hề cảm thấy nửa điểm khác thường, ngược lại liền một thể với thân thể. Kế đó khẽ chuyển suy nghĩ, y cúi đầu vuốt ve giáp Kỳ Lân Thú hóa thành bao tay phòng hộ, bao trùm lên cánh tay phải, vảy ánh kim rực rỡ bắn ra quang mang chói mắt, vừa thấy liền biết không phải vật phàm. Sau khi thử vài lần, bên môi y mang theo nụ cười thu hồi giáp Kỳ Lân Thú vào đan điền.



Lúc này mới nhìn về phía bộ giáp Kỳ Lân Thú còn lại, sau một hồi, vươn ngón tay chọc hắc báo sau khi nuốt ngọn hỏa diễm Hắc Yểm Thú cuối cùng đang tựa bên cạnh y ngủ tỉnh lại, vừa tỉnh thì túm lấy phần lông dày sau cổ nó, sau đó chỉ vảy giáp kia.



Toàn bộ vóc dáng hắc báo lúc này lại dài thêm nửa mét, thân thể cực kỳ hùng tráng, tựa ở nơi nào cũng là một cục mực đen không cách nào xem nhẹ, đại khái vì nguyên thần đã chữa trị gần khỏi, cho dù đã không còn hơn phân nửa ký ức trước kia, nhưng tính tình cũng thay đổi không ít, ngoại trừ khi đói bụng muốn ăn còn có vài phần bộ dáng khi còn bé, phần lớn đều không còn vẻ chơi xấu làm nũng trước đây nữa, mà nguyên thần lại càng phù hợp với Trần Hạc, chỉ cần y vừa suy nghĩ, nó đã biết được ý của y.



Hắc báo duỗi dài thân thể, không gian trong phòng đá tức khắc bị nó chiếm cứ phân nửa, kế đó bốn cái chân khỏe mạnh của nó do dự đi hai bước về phía giáp Kỳ Lân Thú, đương nhiên biết đây là thứ gì, nhưng không hề lập tức phun ra tinh huyết, mà ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạc. Một người một báo cách hai mét đối diện như thế, ánh mắt hỏi dò như vậy khiến Trần Hạc cảm thấy có chút hoảng hốt, tuy rằng chưa hóa hình, nhưng ánh mắt đó quá quen thuộc, hệt như Kim Trảm Nguyên đang hỏi dò, nếu y cần giáp Kỳ Lân Thú, nó kiên quyết sẽ không cần.



Ánh mắt Trần Hạc lấp lánh, lại vươn tay phải, sau đó trên tay tức khắc được bao trùm một tầng giáp Kỳ Lân Thú, hắc báo thấy thế đến gần vài bước, cúi đầu ngửi ngửi thú giáp kia, xoay người lại ngửi ngửi cái trên mặt đất, lúc này trong miệng mới bắn ra một giọt máu lên đó, rất nhanh giáp Kỳ Lân Thú đã bao trùm thân thể nó. Tuy rằng hai bộ giáp Kỳ Lân Thú giống nhau như đúc, nhưng ở trên thân người với yêu thú lại có khác biệt rất nhỏ.



Nhất là hắc báo còn có được huyết mạch chân long luyện hóa trong xương Kỳ Lân Thú và máu thịt Kỳ Lân, độ dung hợp nhất định sẽ cao hơn Trần Hạc, nếu như độ dung hợp của Trần Hạc là 70%, vậy nó chí ít sẽ có 90%, chỉ cần nhìn ánh kim chói mắt bao phủ lên vảy giáp Kỳ Lân Thú lúc này, quang mang đó còn cao hơn trên tay Trần Hạc hai thành. Vốn màu gốc của hắc báo là toàn thân màu đen, so sánh với màu sắc lóa mắt của những yêu thú khác, màu này thậm chí có chút quê mùa, nhưng lúc này toàn thân rực rỡ vảy thú ánh kim gần như khiến người ta không dời được đường nhìn.



Không biết là do nó đã sớm thành niên, thân thể phát dục cường tráng, hay do cắn nuốt máu thịt Kỳ Lân, thân thể nổi lên biến hóa nhè nhẹ, vốn không thấy có gì, nhưng lúc này thú giáp bao phủ, chợt nhìn thực sự sẽ tưởng rằng đó là một con Kỳ Lân Thú, dù là Trần Hạc, trong nháy mắt cũng có chút ngây người.



Tuyết Lệ đi tới hậu viện, đến trước cấm chế không hề đi vào, mà lấy ra một tấm phù truyền âm từ trong tay áo quăng vào trận pháp. Trần Hạc vốn vẫn còn nhìn hắc báo, lúc này có một vật bay tới phía y, nhất thời dời đi mục tiêu tiếp nhận nó trong tay. Hắc báo bên cạnh dường như đặc biệt thích bộ dáng Trần Hạc nhìn nó không chuyển mắt, thậm chí còn ngưỡng ngưỡng cổ, nhưng phù truyền âm kia cắt ngang đường nhìn của y, điều này khiến trong con ngươi hắc báo hiện lên chút không vui, kế đó thu hồi giáp Kỳ Lân Thú vào trong cơ thể, sau đó đi đến bên cạnh y ngửi ngửi thái dương của y, có chút thân mật.



Mà lúc này Trần Hạc lại không chú ý, chẳng qua sau khi nghe xong tin tức trong phù truyền âm thì ngơ ngác, kế đó trực tiếp đứng dậy, ngay cả mấy chục bộ thú giáp chất trong phòng đá cũng không thu dọn đã đi ra ngoài.



Tiên Hương tửu lâu vì làm ăn thịnh vượng, vì vậy năm ngoái Tuyết Lệ đã thương lượng với Trần Hạc, thuê ba tầng tiểu lâu tinh xảo của tửu lâu bên cạnh, cũng mở đường đi qua, thiết lập mấy chục gian nhã phòng thượng – trung cấp, để cung cấp cho tu sĩ có thân phận yên lặng thưởng rượu nói chuyện phiếm. Lúc này Trần Hạc đang đi đến lầu ba của tiểu lâu, mở ra một gian nhã phòng liền trực tiếp đi vào.




Trang sức trong phòng đều là mời đại sư ở Vân Mộng Trạch thiết trí, cực có phẩm vị, trong đó đang có một vị nữ tu, mặc y sam màu tím nhạt, thắt lưng treo ngọc bội dương chi, đang đứng xem xét một bình ngọc chạm khắc rỗng tinh tế, lúc này nghe thấy có người đến gần, không khỏi đứng dậy mỉm cười với Trần Hạc, sau đó ngón tay ngọc chỉ bình trắng kia nói: “Trần đại ca, bình này là do Phong Không đại sư điêu khắc đúng chứ, dùng ngọc Quan Âm Nam Hải, cũng chạm trổ đẹp như thế, hẳn nên cất kỹ đi, đặt ở đây bị người lấy đi hoặc không cẩn thận đánh vỡ vậy thì quá đáng tiếc nha.”



Những món này đều do Tuyết Lệ bố trí, Trần Hạc nào rõ mấy chuyện này, từ chối cho ý kiến. Nữ tu này chính là nữ tu họ Tiết, Trần Hạc đều có chút bội phục nữ này mạng tốt, cô vốn đã là tuyệt sắc giai nhân, ai biết thân thể lấy được này lại càng là mỹ nhân khó gặp, mặt trứng ngỗng, mắt đan phượng, tóc đen như mây, mấy ngày gần đây đến Tiên Hương tửu lâu uống ké rượu, chỉ vì Trần Hạc cho cô thẻ ưu đãi chiết khấu 60%, dẫn tới không ít nam tu Tiên Hương tửu lâu chạy theo cô như vịt, lúc này Trần Hạc ở cùng nhã gian với cô, lại không biết đã âm thầm đắc tội bao nhiêu tu sĩ.



“Tôi nghe Tuyết Lệ truyền âm nói cô có việc tìm tôi?” Trần Hạc sau khi ngồi xuống, lấy bầu rượu rót đầy linh tửu vào chén ngọc, sau khi uống một ngụm thì nâng mi nhìn về phía cô. Cô chỉ thay đổi túi da, ngược lại dường như đã hoàn toàn quên việc hạ cấm chế nguyên thần trước đây, không những không tránh y, trái lại mỗi ngày đến tửu lâu ké ăn ké uống, quan hệ với Tuyết Lệ tựa như tỷ muội, lá gan lớn da mặt dày ngoài dự liệu của y, đổi lại là y chỉ sợ cũng làm không được như thế.



Vậy mà còn đòi ngọc bài 60% chiết khấu chủ động giúp y tìm hiểu tin tức Hỏa Liên cửu phẩm, tuy y không ôm bao nhiêu hy vọng, nhưng nữ này ít nhiều cũng linh thông tin tức hơn y, lần này tìm y có lẽ đã có tung tích của Hỏa Liên.




Nữ tu họ Tiết ngồi xuống đối diện Trần Hạc, trong lúc y rót rượu, cô cũng đang đánh giá y. Trước đây ở động phủ yêu tu cũng chỉ là cắn răng liều một phen, đánh cược người này không phải người gian tà, thật đúng là thành công, cô đến Tiên Hương lâu gần năm năm, y cũng bế quan năm năm, quả thật là tu sĩ khổ tu, thời gian năm năm cũng không khó xử cô, chủ động thăm dò đề xuất điều kiện trao đổi cũng chỉ là kêu cô tìm hiểu chút tin tức, không chiếm nửa phần tiện nghi, điều này khiến cô yên tâm không ít. Hiện giờ được bộ thân thể tốt, linh căn lại cao, cuộc sống thật sự thích ý, trong lúc nhất thời ngược lại thiện cảm với Trần Hạc tăng gấp bội, chuyện y nhờ cũng làm tận tình.



Nhìn khuôn mặt như chạm ngọc kia, tuy rằng biểu cảm không có nửa ý cười, lại có thể nhìn ra từ trong mắt y tâm tình không tệ, trước đây vì sao sẽ lựa chọn tín nhiệm y, hiện tại ngẫm lại có lẽ vì bộ dáng hờ hững này đi, có thể khiến người ta có một loại cảm giác ôn hòa an toàn thần kỳ. Nữ tu họ Tiết thấy Trần Hạc mở miệng hỏi, không khỏi lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh.



Đối diện dù là một tảng đá, cũng phải bị hòa tan, kết quả ngay cả lông mi, Trần Hạc cũng không động một chút, điều này khiến nữ tu họ Tiết có loại cảm giác thất bại vô lực với mị lực bản thân, kế đó thoáng thu liễm nụ cười, nói: “Lần này tốn không ít linh thạch đó, rốt cục hỏi thăm được một tin tức tương đối đáng tin, chẳng qua độ khó có chút lớn...”



Sau khi nghe xong Trần Hạc có chút động dung, bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, hỏi: “Cô là nói đã có tin tức Hỏa Liên đáng tin?”



Nữ tu họ Tiết cũng rót một chén linh tửu Thúy Trúc Thảo xanh biếc, nhấp một ngụm, thoáng treo miệng Trần Hạc, lúc này mới mở miệng nói: “Trần đại ca, muội đây đã phí bao nhiêu công sức, tìm bao nhiêu nhân mạch, tròn ba năm mới có chút manh mối, không có công lao cũng có khổ lao, chí ít cũng phải cho một vò linh tửu đại ca cất kỹ mới không uổng công muội vất vả một trận chứ...”



Trần Hạc ngay cả lông mi cũng chưa từng nhíu, tiện tay đã lấy một vò Thiên Nhật Túy do Thiên Nhật Túy Lan thảo ba ngàn năm ủ. Vì hiện tại tửu lâu không đủ linh tửu cung ứng, vì vậy y thúc một lượt lượng lớn linh thảo linh quả bán được tốt giao cho Tuyết Lệ, nhưng rượu không phải ủ là có, cũng cần thời gian lắng đọng mới có thể hương thuần, vì vậy Tuyết Lệ dứt khoát bắt đầu tích trữ, nâng giá lên vài lần xuất hàng chút ít, vì vậy hiện tại giá của những loại như Ô Long Tiên Tửu với Thiên Nhật Túy đều được tăng cực cao.



Linh thạch của một vò như thế đủ cho một Luyện Khí Kỳ tu luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng kẻ có tiền ở Vân Mộng Trạch còn nhiều, đương nhiên không quan tâm số tiền này. Nữ tu họ Tiết thấy thế cực kỳ hài lòng, cũng biết đây là điểm mấu chốt của Trần Hạc, treo tiếp nữa đã vượt quá, thu rượu lại, lúc này mới nói: “Trần đại ca, trách không được ca tra không được Hỏa Liên cửu phẩm kia, muội cũng tốn khá nhiều thời gian cũng không tìm được đầu mối, hóa ra ở Vân Mộng Trạch căn bản không có Hỏa Liên cửu phẩm như lời ca nói, muội chỉ thấy trong một bộ sách cổ...” Xong rồi đưa một tấm ngọc giản cũ nát cho Trần Hạc.