Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 230




Không chỉ Trần Hạc, mấy người khác khi nhìn thấy tình hình trong mật thất, bước chân cũng khựng lại, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì gian mật thất cuối cùng này, chợt nhìn cực kỳ khủng bố, lọt vào tầm mắt đều rất máu tanh. Vì phạm vi đại điện cực lớn, vì vậy gian mật thất cuối cùng cũng có diện tích chừng vài chục trượng, mà chính một mảnh mặt đất như thế lại đỏ máu một mảng, dường như hiện trường án giết người tàn nhẫn, lượng lớn máu tươi xối bên trên, loại màu đỏ thẫm tương tự máu người đó có thể khiến đồng tử người ta trong nháy mắt thít chặt, trong lòng tuôn ra sự kinh hãi và khủng hoảng khó diễn tả.



Nữ tu họ Tiết hiển nhiên cũng bị kinh hách, trên mặt cũng có chút chấn kinh, nhưng kế đó rất nhanh lãnh tĩnh lại, sau đó ngẩng đầu nhìn nhau với sư huynh ở chỗ không xa. Sư huynh kia nhất thời cúi người lấy vật màu đỏ trên mặt đất đặt dưới chóp mũi ngửi, sau đó lại nắn vuốt trong tay, bấy giờ mới mở miệng nói: “Đây tựa hồ là máu của yêu thú nào đó, không giống máu người.” Sau khi xác định, sư huynh nữ tu họ Tiết liền đứng lên.



Mấy người đều là tu sĩ Kim Đan, đương nhiên không phải tiểu tử mới ra đời, tu sĩ bất kể nam nữ, ai còn là trong sạch chân chính, ai cũng đều giết người, trong tay cũng đều nhuộm máu, bình thường thì cũng không hoảng, chẳng qua hiện tại tiến vào mật thất xa lạ này, trong giây lát không có phòng bị tâm lý đã nhìn thấy màu máu với diện tích lớn như thế, đương nhiên sẽ có chút ngây người, nếu là người phàm thấy, sợ rằng sớm đã sợ đến mức tè ra quần cao giọng thét lên rồi.



Mà mấy người một lát sau đã phản ứng lại, sắc mặt như thường, nghe thấy sư huynh nữ tu họ Tiết nói là máu yêu thú, trong lòng thả lỏng, dù sao quả thực có không ít tu sĩ dùng máu thú, hơn nữa chỗ áp dụng thực sự không ít, một số thuốc dẫn đan dược cần thiết máu yêu thú, đồng thời cũng áp dụng lượng lớn để chế tạo chu sa vẽ phù. Nghĩ đến đây mọi người nhìn kỹ lại mặt đất, bấy giờ mới phát hiện, ban nãy vừa bước vào nơi đây, khí máu tanh đập vào mặt và màu đỏ gai mắt cũng không phải máu phun trên mặt đất, mà là một số phù chú nhỏ bé sắp xếp có quy luật.



Không chỉ mấy người đang đánh giá, Trần Hạc cũng thận trọng nhìn xuống những ký hiệu rậm rạp như hoa văn nòng nọc đó, ngoại trừ biết tất cả đều dùng chu sa được chế thành từ máu thú nào đó để viết, thứ khác thì một mực xem không hiểu, nhưng có thể nhìn ra được đây là do tu sĩ thượng cổ vẽ, đồng thời thời gian không ngắn, phù có uy lực càng lớn, vẽ lại càng khó, Trần Hạc biết rõ điểm này hơn mấy người.



Huống chi còn là bày vùng diện tích phù trận lớn như vậy, một chỗ vẽ sai sẽ tựa như một bộ máy móc hỏng một đinh ốc, đều không cách nào vận chuyển, cho dù là Trần Hạc, chỉ sợ cũng không nhất định có thể thành công, hiển nhiên phù này hẳn là do phù sư cấp cao vẽ. Nhưng một gian mật thất như thế này vì sao phải vẽ huyết phù đầy đất, thoạt nhìn thật sự có chút trông mà giật mình.



“Mọi người mau nhìn nơi kia.” Nữ tu hắc y chỉ một chỗ, nói. Đường nhìn của mấy người đều chuyển từ huyết phù trông khiến da đầu người ta tê dại trên mặt đất qua phương hướng mà ngón tay nữ tu hắc y chỉ, chỉ thấy ở phía tây nam mật thất có đặt một đống đồ, vốn đen đặc để cạnh màu đỏ có vẻ không bắt mắt, mấy người không phát hiện được trước tiên, lúc này nhìn qua vật đen đặc chỗ đó, hóa ra là một bộ hài cốt dài hai mét.



Đi qua nhìn kỹ, phát hiện bộ xương nằm hoàn chỉnh chỗ này là xương yêu thú, mà mặt đất ở xung quanh xương thú lại lõm vào khoảng chừng nửa bàn tay. Nữ tu từ trước đến nay thận trọng, nữ tu họ Tiết thấy xung quanh mặt lõm không biết vì sao có khắc những khe nhỏ bé như mạch điện tử, chẳng qua những khe lõm này cực nông, thậm chí bên trong có thứ gì đó đen đen lắp kín toàn bộ khe. Thứ này là gì? Mấy người không khỏi cảm thấy kỳ quái nhìn nhau, thực khiến người ta có chút khó hiểu.



Nam tử trung niên có chút kiềm chế không được, dù sao gã tổn thất một con Thanh Diễm Hổ cấp bảy, nếu nơi đây không có Nguyên Anh Đan, vậy xem như dù lấy được một số pháp bảo bảo vật cổ hoặc công pháp, cũng vẫn cảm thấy đau thịt chịu không nổi, dù sao đã nuôi dưỡng bao nhiêu năm tháng như thế, cái giá đó là cực lớn, ở trong lòng gã, chỉ có lấy được Nguyên Anh Đan mới đáng cho gã vì thế mà trả giá tâm huyết.



“Nơi đây thực sự rất kỳ quái, không biết Nguyên Anh Đan có phải được giấu ở đây không, không bằng chúng ta đào nơi này kiểm tra một phen...” Nam tử trung niên dứt lời đã lấy ba thanh pháp khí, liền vội khó dằn nổi muốn đá văng bộ hài cốt kia ra. Sư huynh nữ tu họ Tiết lại nhấc tay nói: “Chậm đã!” Kế đó nhìn nam tu trung niên kia, trong mắt hiện lên một chút không vui, nhưng cũng chỉ chợt lóe rồi biến mất, “Bộ hài cốt yêu thú này được đặt ở đây có chút kỳ quái, sợ rằng có trá.” Nói xong thì cúi đầu không ngừng đánh giá.



Mấy người nghe vậy, đều nhìn về phía bộ xương kia. Khác với xương trắng, xương này toàn thể ngăm đen, thậm chí sẽ có thứ gì đó dạng sương màu đen bồng bềnh, nhưng không bắt mắt. Sư huynh nữ tu họ Tiết hiển nhiên cũng cực kỳ cẩn thận. Có thể tu luyện đến tu vi Kim Đan, ai cũng không phải kẻ ngốc, nam tử trung niên kia làm bộ dùng chân đá cũng bất quá chỉ là làm bộ cho có, thăm dò phản ứng của mấy người mà thôi, nếu thật muốn đá thì cũng dùng nguyên khí mà sẽ không lấy chân tiếp xúc, ai biết bên trên có độc hay không.



Nữ tu họ Tiết đưa cho sư huynh một thanh linh kiếm nhỏ, dùng linh kiếm kia khẽ khều, tiếp theo mấy người liền trợn mắt há hốc mồm, bởi vì linh kiếm kia vừa chạm đến bộ hài cốt màu đen, cả thanh linh kiếm đã đột nhiên tan thành bột rơi xuống, tựa như thanh kiếm trong tay là do sương mù ngưng kết thành, chạm nhẹ đã tan. Lúc này sư huynh nữ tu họ Tiết liền biến sắc, nếu không phải gã phản ứng cực nhanh buông tay, chỉ sợ cánh tay này của gã cũng sẽ có kết cục tương tự.





“Thực bá đạo, đây là xương yêu thú gì?” Nữ tu hắc y không khỏi cả kinh, nói.



“Đây là Hắc Yểm Thú, nghe nói con thú này ở thượng cổ chính là mãnh thú cấp chín, xương toàn thân màu đen, trong cốt tủy nó sẽ sản sinh một ngọn hỏa diễm Hắc Yên, vừa chạm là tan thành khói, lợi hại vô cùng, con thú này hiện tại sớm đã tuyệt chủng vạn năm rồi, không ngờ ở đây vậy mà có một khối...” Nữ tu họ Tiết nhìn một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói.



Mấy người đều kiến thức phi phàm, nhưng đối với con thú này lại không có ấn tượng gì, nhưng nếu đã là yêu thú cấp chín vậy đương nhiên cực kỳ lợi hại, bởi vì yêu thú cấp tám đã có thể hóa thành hình người, tu vi có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ, cấp chín vậy lại càng ngang tầm Hóa Thần trong truyền thuyết. Mấy người vừa nghe liền im lặng như ve mùa đông, mặc dù Kim Đan Kỳ tại Vân Mộng Trạch có thể hành tẩu một phương, nhưng so sáng với yêu thú Hóa Thần Kỳ thì cũng giống như con kiến, mấy người nhìn về phía yêu thú kia cũng không khỏi lộ ra thần sắc quái dị.



Nếu con thú này là Hóa Thần Kỳ, vậy làm sao sẽ chỉ còn lại một bộ khung xương, là ai đặt nó ở đây? Mấy vấn đề này hiện tại đều không thể nào biết được, nhưng hiển nhiên gian mật thất này tuyệt đối khác với mấy gian trước, những huyết phù khiến da đầu người ta tê dại, còn có hài cốt yêu thú cấp chín, lại thêm đại điện tinh thạch xa xỉ và trận pháp sáu ngọn kim diễm trước đó, những điều này đều báo trước địa vị của chủ nhân nơi đây khác biệt, và tầm quan trọng của gian mật thất này.




Nữ tu họ Tiết thấy mấy người đều đang nhìn chăm chú vào bộ hài cốt kia mà mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ánh mắt không khỏi khẽ chuyển, cuối cùng bắt đầu rạng rỡ sinh huy, thoáng chạm mắt với sư huynh, sau đó mím môi mở miệng nói: “Mấy vị cũng thấy được, hiển nhiên nơi này có giấu trọng bảo, nếu không sẽ không có kim diễm trận và những phù chú này cùng với hài cốt yêu thú cấp chín quái dị, nhưng đến tột cùng nơi đây giấu bảo vật gì, bất kể các vị hay tôi hoặc sư huynh đều không biết rõ, nhưng tuyệt đối trân quý hơn nhiều bảo vật ở mấy gian mật thất khác, không chỉ Nguyên Anh Đan, có lẽ còn có bảo vật tốt hơn khác...”



Người tu tiên chạy theo như vịt đối với hai chữ bảo vật, những đan dược và bảo vật nghịch thiên đó tựa như thịt đã tới bên miệng, ai cũng sẽ đi lên cắn một miếng, không cắn đó là kẻ ngốc, đặc biệt còn là một số thịt thần tiên có thể một bước lên trời, lúc này cho dù đuổi mấy người đi, mấy người cũng tuyệt đối không rời đi, nhưng không đi là một chuyện, mà nghi hoặc tất nhiên cũng có, nữ tu hắc y có chút do dự nói: “Nơi đây có lẽ có bảo vật, nhưng chung quy cảm thấy có chút quái dị, cũng không cần phải dùng nhiều máu yêu thú như vậy...” Cho dù đã qua bao nhiêu vạn năm, vì mật thất phong kín, vì vậy mùi máu tươi làm người ta không thoải mái kia vẫn khiến người ta khó có thể chịu đựng, nhất là nữ nhân, toàn thân sẽ không thoải mái.



“Những phù này với phù trận hỏa diễm bên ngoài có một số chỗ giống nhau, thậm chí rậm rạp như thế, có thể dưới đất che giấu sự dao động của bảo vật nào đó, lại hoặc là đan dược nghịch thiên được dùng một số yêu đan luyện chế, nghe nói đan dược cực phẩm sẽ có linh tính, sản sinh linh tính thì sẽ tự mình đào tẩu, đến lúc đó cần dùng phù trấn giữ...” Sư huynh nữ tu họ Tiết giải thích. Vừa nghe đến đan dược cực phẩm, nam tu trung niên tức khắc mắt sáng ngời, hiển nhiên càng động tâm, ngay cả đầu mi của nữ tu cũng giãn ra không ít.



Mấy người này có lẽ không hiểu huyết phù trên mặt đất, nhưng Trần Hạc lại thông hiểu sơ, bảo vật gì sẽ phải dùng máu yêu thú vẽ phù trấn áp? Cho dù có cũng không thể là diện tích lớn như thế, lại kết hợp với đồ án yêu thú ở đại điện bên ngoài, Trần Hạc sinh ra một suy nghĩ quái dị. Có thể nơi đây căn bản không phải nơi tu luyện của nhân tu nào, mà là động phủ của một yêu tu thượng cổ, về phần những bảo vật trong mật thất và dược viên hoang phế kia, vô cùng có khả năng là một số thứ coi như có thể vào mắt khi yêu tu chém giết không ít nhân tu lấy được, vứt thì đáng tiếc liền tiện tay vứt trong động phủ. Trước đó khi thu bảo vật, Trần Hạc còn có chút buồn bực, bởi vì chủng loại cực kỳ hỗn độn, căn bản không nhìn ra được sở thích của chủ nhân, thư tịch thì thậm chí tiện tay chất đống, mặc dù để trong mật thất nhưng không thấy sắp xếp quý trọng.



Về phần vì sao động phủ tương tự với phủ đệ của nhân tu, cũng có thể là yêu tu này yêu thích hưởng thụ sinh hoạt như nhân tu, vì vậy xây dựng dựa theo động phủ của nhân tu. Nếu dựa theo mạch suy nghĩ này, và huyết phù dùng máu yêu thú vẽ trên mặt đất gian mật thất này, lại có bộ hài cốt yêu thú cấp chín, vậy vô cùng có khả năng căn bản không có Nguyên Anh Đan giống như lời nữ tu họ Tiết, mà có thể là một số vật có quan hệ đến yêu thú. Những huyết phù trên mặt đất rậm rạp không hề có khe hở, tuy rằng y xem không hiểu, nhưng cũng biết đây là một loại huyết phù rất khó, hơn nữa mùi máu tanh lớn như vậy, có máu có xương, trong lòng Trần Hạc mơ hồ cảm thấy tựa hồ là vì dùng để trấn áp thứ gì đó.



Nghĩ đến đây ánh mắt y không ngừng dừng lại ở xung quanh mật thất. Y cũng không có khả năng biết trước, suy nghĩ cũng bất quá chỉ là suy đoán lớn mật, nếu dựa theo lời nữ tu họ Tiết thì cũng không phải không có khả năng, chẳng qua công pháp Toàn Linh vẫn sẽ cho y một số ám chỉ về sự dao động linh khí, tuy rằng ám chỉ không lớn, nhưng y lại có thể cảm giác được trong hài cốt kia hình như có một chút nguy hiểm.



Nhưng tương phản với Trần Hạc chính là hắc báo, lúc này hắc báo đã hoàn toàn bị bộ xương màu đen kia hấp dẫn, đại khái là yêu thú có chút ham muốn chiếm hữu trời sinh với hài cốt yêu thú cấp cao, lại hoặc vì Diệt Thiên hỏa diễm trên hài cốt kia, lúc này đôi mắt đang nhìn chằm chằm bộ xương kia, nếu không phải Trần Hạc ràng buộc, sợ rằng đã sớm nhào tới hút lửa đen quái dị trên bộ xương kia rồi.




Mà khi Trần Hạc cảm thấy không ổn, di động ra sau, cố gắng kéo mới có thể kéo nó tới cửa, ngay cả như vậy mà nó vẫn không chịu khống chế, di động đến hài cốt kia. Lúc này nữ tu họ Tiết sờ đường văn sát rìa hài cốt trên mặt đất, đang nhíu mày nghĩ gì đó, chỉ chốc lát sau ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi đã biết!”



“Biết cái gì?” Bên kia nam tu trung niên vội vàng hỏi.



“Trước đây tôi từng thấy trên một quyển sách thượng cổ, thứ này hẳn là một loại tế tự thượng cổ, các vị nhìn đi, nơi đây tuy rằng có không ít khe lõm, nhưng có thể tìm ra được có tất cả năm cửa vào, mà cuối cùng năm cửa vào sẽ toàn bộ tập hợp vào bộ hài cốt kia, cũng chính là chính giữa mặt lõm...”



Mấy người vội vàng kiểm tra, quả thực như thế, “Cho dù như vậy thì sao?” Nam tử trung niên hỏi.



“Đây có lẽ chính là chỗ mấu chốt mở ra bảo vật, không bằng chúng ta thử một lần thế nào?” Ánh mắt nữ tu họ Tiết lấp lánh ngẩng đầu hỏi mấy người. Ba người khác cách hài cốt rất gần, mà Trần Hạc lại xa hơn một chút, nữ tu họ Tiết đại khái cảm giác thấy, vừa xoay đầu đã nhìn về phía y, khi tất cả mọi người vây lên, y lại cách xa ba mét, như đặc biệt đứng đơn độc tách đám đông, “Chẳng lẽ Trần đạo hữu có dị nghị gì, vì sao sẽ cách xa như vậy...”



Trần Hạc lại cười cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy huyết phù nơi này vô cùng quái dị, chỉ sợ không phải điềm báo tốt lành, Trần mỗ thật sự rất nhát gan, vì vậy vẫn là cách xa tốt hơn.” Lời này vừa được nói ra, tức khắc mấy đường nhìn khinh bỉ quét đến, chỉ có nữ tu hắc y ngẩng đầu nhìn y một cái.



Biểu cảm trên mặt nữ tu họ Tiết như cười mà không cười, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạc, ánh mắt ngược lại đen đen sáng sáng, nói: “Nếu Trần huynh đã không có lòng tham dự, vậy chờ ở đây đi, nếu rời đi trước tiên sợ rằng sẽ lạc đường trong trận pháp tôi thiết lập đấy.” Ý ngầm đó là cho dù y không tham dự tầm bảo, lúc này cũng không thể rời khỏi nơi đây, dù sao mấy người cùng đến, lại để y rời đi đầu tiên, cũng phải phòng bị y tìm những người khác cướp giết ngược lại, hoặc ở bên ngoài động tay chân gì đó, vậy chẳng phải mấy người sẽ chịu thiệt sao, nên biết tu tiên giới lòng người khó lường, cho dù là huynh đệ bạn lữ cũng có thể vì chút bảo vật mà bất hoà, lại càng không cần nói đến những người không biết nội tình nhau như bọn họ.



Trần Hạc lộ ra chút cười khổ, trong khoảng thời gian ngắn y cũng không nghĩ tới những điều này, nhìn lại bộ dáng tập trung tinh thần của hắc báo, rõ ràng có thể cảm giác được sự hưng phấn trong lòng nó, đến tột cùng là hưng phấn gì thì y không được biết, nhưng chắc hẳn là vật có chỗ tốt với nó. Có thể có chỗ tốt với hắc báo, cho dù mạo hiểm một chút cũng đáng giá. Trần Hạc mặc dù cẩn thận, nhưng một mực cẩn thận chính là nhu nhược, khi nên tranh thủ vẫn phải tranh, chẳng qua giờ này khắc này y không dám lỗ mãng, không tiến lên dựa theo tâm tư hắc báo, mà vẫn dừng tại chỗ vừa không tiến lên cũng không xích ra sau.




“Máu đen đọng lại trong khe lõm này hẳn là máu thú, cậy thứ này ra, rồi lấy chút máu thú thử xem...” Nữ tu họ Tiết nói xong, mấy người liền dùng ngân châm bắt đầu thanh trừ, chớp mắt đã dọn xong. Lúc này nữ tu hắc y chủ động dùng một số tinh huyết Kim Sư Thú của mình, sau đó đổ vào khe lõm, nhưng nửa ngày cũng không có phản ứng gì.



“Nơi này có năm cửa vào, chẳng lẽ là cần máu của năm con linh thú sao?” Nữ tu họ Tiết nghi vấn.



“Cần năm con?” Nữ tu hắc y nhìn mấy người, nói: “Hiện tại chỉ có tôi và Trần đạo hữu mỗi người có một con yêu thú.”




“Tôi còn có con yêu lang cấp năm.” Nam tử trung niên nói.



“Thêm vào thì hiện tại cũng chỉ có ba con, còn thiếu hai con.” Nữ tu hắc y nói.



Nữ tu họ Tiết nhìn sư huynh, kế đó cười nói: “Vừa vặn tôi và sư huynh mỗi người có một con Phệ Thủy Thú cấp sáu và Ảnh Quang Thú cấp bảy, tổng cộng vừa vặn là năm con...” Nói xong quay đầu lại nhìn Trần Hạc: “Trần đạo hữu cần phải hỗ trợ đó, thiếu con Hỏa Vân Báo của đạo hữu, chúng tôi sẽ không gom được đủ số đâu.”



Trần Hạc do dự, tuy rằng cảm giác có chút không ổn, nhưng lúc này tên đã lên dây không thể không bắn, không cho y đổi ý, cũng chỉ đành cười khẽ gật đầu.



Thấy thế nữ tu họ Tiết vỗ tay, sau đó lấy yêu thú ra, “Vậy chúng ta bắt đầu đi.” Nói xong lấy một sợi máu tươi từ chỗ cổ yêu thú của mình đổ vào chỗ khe lõm, ba người khác kế đó cũng lấy máu đổ vào từ miệng máng cố định. Chỉ thấy bốn dòng máu hòa tan với nhau cùng chảy vào trong hài cốt kia, xung quanh vẫn yên tĩnh không hề có phản ứng, vì vậy bốn người nhìn về phía Trần Hạc, nam tử trung niên hiển nhiên có chút không kiên nhẫn sự lằng nhằng kỳ kèo của y.



Trần Hạc thấy thế mới mang hắc báo đi lên trước. Những người khác lấy tinh huyết của yêu thú mình mà ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ có nữ tu hắc y lấy xong thì cầm mấy viên Tý Hoàn cho Kim Sư Thú của cô dùng, mấy người khác căn bản đều không trấn an. Cũng chỉ là lấy chút máu, cũng không nguy cấp, sinh mệnh của yêu thú căn bản không đáng nhắc tới. Nhưng Trần Hạc lại khác, nếu y lấy máu của hắc báo, còn đau thịt hơn cả lấy máu của chính y, không phải vừa rồi y không lấy, mà là không hạ thủ được.



Hắc báo tuy chỉ có cấp sáu, nhưng vì ăn nhiều Linh Lung Quả và Ngưng Thần Quả, đã sớm mở rộng linh trí, chuyện gì cũng hiểu biết, đương nhiên hiểu rõ trước mắt có chuyện gì, thấy Trần Hạc sờ cổ nó chậm chạp không hạ thủ, nhất thời rung rung vành tai, há miệng liền phun ra từ trong miệng một dòng máu nhỏ. Yêu thú khác đều là bị động lấy máu, hắc báo lại chủ động hiến máu, đủ để thấy độ cao thấp của tâm trí yêu thú.



Bốn con yêu thú bị lấy máu đều có chút uể oải, chỉ có hắc báo vẫn hoạt bát tinh thần, thậm chí còn ngẩng đầu há miệng chờ Trần Hạc đút nó mấy trái linh quả khôi phục tinh huyết. Mấy người thấy vậy kinh ngạc không thôi, không ngờ con linh thú cấp sáu này vậy mà linh thông như thế, nếu không phải đều biết rõ phẩm bậc của nó, mấy người gần như đều phải cho rằng đây là yêu thú trước lúc hóa hình.



Nhưng đây dù sao chỉ là thứ yếu, mấy người sau khi quét nhìn vài lần, thì đều nhìn về phía máng máu, chỉ thấy máu Hỏa Vân Báo chậm rãi chảy vào khe lõm, chậm rãi tập hợp cùng với bốn loại yêu thú khác. Không biết có phải ảo giác hay không, chỉ cảm thấy máu của Hỏa Vân Báo dường như chảy rất chậm, hơn nữa trong máu dường như mang một tầng tử hỏa quỷ dị, thoạt nhìn như có bóng chồng, chỉ nghe nói yêu thú có ngậm lửa trong xương, chưa từng nghe nói trong máu có lửa, không biết có phải nhìn hoa mắt hay không.



Chuyện xảy ra tiếp theo thì không phải hoa mắt, khi máu kia chậm rãi lưu động, thẳng đến khi qua mấy góc, tập hợp với bốn loại máu linh thú khác, thì thấy ngọn tử hỏa kia như được tưới rượu châm lửa, trong nháy mắt phực một chút đã đốt lên toàn bộ bãi máu, cháy rung động phừng phực. Lửa đó vừa cháy, mấy người liền cảm thấy bộ khung xương vốn là hài cốt của Hắc Yểm đột nhiên động một chút.



Xác chết vùng dậy là một trong những chuyện khủng bố nhất trên đời, cho dù người tu tiên cũng không ngoại lệ, huống hồ bộ hài cốt kia còn là yêu thú cấp chín, đủ để khiến người sợ đến mức mật cũng vỡ. Năm người nhất thời như chim sợ cành cong lui ra phía sau mấy bước. Trên mặt nữ tu hắc y cuối cùng lộ ra sự kinh hãi, trong lúc nhất thời không khỏi lo sợ, chẳng lẽ bộ xương yêu thú đã chết vạn năm này bây giờ còn có thể sống hay sao?