Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 184




Luồng cảm giác chấn động bén nhọn chính là dự triệu khi một bộ phận nguyên thần chia lìa, khiến Trần Hạc bất ngờ rồi lại kinh hỉ. Hiển nhiên tinh huyết mà lúc này hắc báo phun ra cực kỳ khác biệt, tinh huyết của yêu thú cực kỳ trân quý, dựa theo biên độ nguyên thần của y chấn động là có thể biết được, có lẽ giọt này chính là một trong những tinh hoa sơ hình để ngày sau hắc báo ngưng kết yêu đan, đồng thời do nó tự phun ra, chủ động cầu dung hợp với nguyên thần của Trần Hạc, như vậy hiệu quả sẽ còn mạnh mẽ hơn so với việc dùng trận pháp dụ dỗ được ghi chép trong ngọc giản.



Tất cả yêu thú trong giới yêu thú đều có một lần cơ hội để ngưng kết tinh huyết với đồng loại hoặc ngoại tộc, chẳng qua loại cơ hội này suốt đời chỉ có một lần, mà sẽ không có cách nào giải trừ, nếu đối phương chết cũng vĩnh viễn không cách nào khôi phục, thực lực cũng sẽ giảm mạnh. Mà yêu thú đại thể đều coi tinh huyết là sinh mệnh, căn bản sẽ không chủ động sử dụng cái gọi là điều kiện hữu nghị này. Theo đời đời lưu truyền tới nay, rất ít có yêu thú hoặc người tu nào đi tìm hiểu chuyện này, chẳng qua ở một số thời điểm, ý nghĩ tới trình độ nhất định mới có thể tự động kích phát, thậm chí ngay cả chính bản thân nó cũng không hiểu rõ.



Trần Hạc chỉ chần chừ chốc lát rồi thuận theo, chia lìa một phần nguyên thần nhỏ, hòa tan với giọt tinh huyết kia. Chỉ cảm thấy trong nháy mắt thân thể y chấn động, trong nguyên thần dường như đang bị rót vào một số thứ dị dạng và lực lượng nào đó, cảm thấy đau đớn vô cùng, đại khái nửa khắc sau loại đau đớn này mới chậm rãi hòa hoãn lại.



Trong đầu của y quả thực đã có thêm một vài thứ, tựa hồ là những mảnh ký ức của báo nhỏ, cực kỳ vụn vặt, có ký ức khi còn nhỏ, có vui thích, có cô đơn, thậm chí còn có chút ký ức tang thi hỗn loạn thời kì mạt thế, và khuôn mặt mơ hồ của Trương Thư Hạc kiếp trước, những thứ này đều theo giọt tinh huyết kia tiến vào nguyên thần Trần Hạc.



Kế đó nguyên thần của y cũng bị tiêu hao một chút khó hiểu. Đối với loại khế ước kết minh hữu nghị vĩnh cửu này, không hề có ai đi chủ động khống chế ai, mà là dung hợp một phần quy về một thể, bất kể được lợi hay thương tổn đều là đôi bên cùng chịu. Trần Hạc có thể vào thời khắc mấu chốt ràng buộc ba mươi đến năm mươi phần trăm lực lượng của hắc báo, mà tương tự, nếu hắc báo bị thương tổn, nguyên thần của Trần Hạc cũng sẽ bị tổn hao một phần ba tới phân nửa. Nhưng chỗ tốt đó là khi hai bên dung hợp, thì tiêu chuẩn chiến lực sẽ cao hơn hai tầng so với khi chưa dung hợp.



Trần Hạc sau khi đảo qua những ký ức vụn vặt hỗn loạn kia, thì nhận thấy được có thêm một luồng liên hệ mơ hồ với hắc báo, y có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình và suy nghĩ của hắc báo, một chỗ tốt khác của việc kết minh hữu nghị này đó là có thể dùng thần thức tiến hành giao tiếp mà không cần ngôn ngữ, loại liên hệ này càng chu toàn hơn mệnh lệnh khống chế linh thú đơn thuần, thậm chí trên thần thức, Trần Hạc cũng có thể tiến hành trấn an nó.



Trên thực tế sự thực cũng là như thế. Đại khái do tổn thất một giọt tinh huyết, tâm tình hơi ủy khuất, nó tựa trên mặt đất, cằm gác lên chân trước, đáng thương hề hề nhìn Trần Hạc, đôi mắt tím buồn bã ỉu xìu. Một khắc khi tâm thần tương liên, quan hệ giữa Trần Hạc và hắc báo dường như còn thân mật hơn một tầng so với trước đây, loại cảm giác này cực kỳ vi diệu, khiến y mỗi thời mỗi khắc đều bị tâm tình này dẫn dắt, cũng may loại liên hệ này có thể được tùy ý tiến hành điều tiết.



Trần Hạc trước đây rất ít ôm nó, nhiều nhất đặt trên đầu gối, lúc này lại xách nó lên đặt lên vai vỗ vỗ, vuốt vuốt lông. Vật nhỏ này đói mấy ngày gầy đến mức da bọc xương, lúc này lại mất một giọt tinh huyết, suy yếu là điều rất bình thường, chờ thêm hai ngày nuôi về lại thì sẽ lại là một con thú dồi dào sức sống. Trần Hạc sờ sờ đầu ngoan thuần hiếm thấy của nó, trong lòng rốt cục cũng xem như đã buông xuống được một tảng đá lớn. Trước đây quả thực nhất thời xung động, loại hoài nghi vì tồn đọng quá lâu kia, một khi bị phóng ra trong nháy mắt, căn bản không cách nào hoàn toàn khống chế.



Mà lúc này sau khi có liên hệ tinh thần, mới biết bản thân quá mức xung động, báo nhỏ là Kim Trảm Nguyên không thể nghi ngờ, tuy rằng mất ký ức, nhưng loại cảm giác tinh huyết nguyên thần quen thuộc này là điều tuyệt đối không sai. Thân hình báo nhỏ đã lớn, không còn là báo nhỏ khi còn bé nữa, nhưng toàn bộ kích cỡ cũng không dài quá một mét, móng vuốt khoác lên vai Trần Hạc thành thật để y vuốt đầu, thường thường còn động đậy vành tai ô ô hai tiếng, đại khái do vừa mới bị rút tinh huyết không có sức lực, móng vuốt mềm mềm rũ xuống.



Nguyên thần của Trần Hạc có chút tổn thương, bất quá cũng may uống nhiều Ngưng Thần Tửu là có thể khôi phục, tinh huyết của báo nhỏ thì lại thoáng có chút phiền phức, nhưng linh thảo linh quả quý hiếm trong không gian Giới Tử của Trần Hạc không phải số ít, dùng một đoạn thời gian điều dưỡng chắc hẳn rất nhanh sẽ có thể phục nguyên.



Lúc này cách Thất Sát Chi Địa còn một tháng, thời gian vẫn đầy đủ. Trấn an hắc báo chốc lát, Trần Hạc cho nó ăn một trái Ngưng Thần Quả, rồi đưa vào không gian. Mấy ngày nay bị làm lỡ, y dự định sớm ngày quay về đan môn để chuẩn bị. Đứng dậy, chợt cảm thấy đầu có chút choáng váng, đây là bệnh trạng khi thiếu mất nguyên thần, uống mấy ngụm Ngưng Thần Tửu ôn dưỡng mấy ngày là được. Kế đó xốc lại tinh thần ngự kiếm bay về đan môn.



Mà hắc báo tiến vào không gian Giới Tử thì mặt ủ mày chau tựa dưới tàng cây Ngưng Thần. Nhóc Linh Mục Hầu đang ở linh điền ăn trái cây, đại khái do mấy ngày không thấy hắc báo, nhóc Linh Mục Hầu luôn không đến gần nay lại chạy đến bên bụi cây không xa cây Ngưng Thần, trốn trong đám cành lá nhìn.



Hắc báo tuy bị tổn hại tinh huyết, nhưng gió thổi cỏ lay xung quanh đều ở dưới mí mắt, thấy thế thì mở mắt nhe răng thấp giọng rống một tiếng về phía nhóc Linh Mục Hầu. Đôi Linh Mục của nhóc Linh Mục Hầu sợ lửa nhất, nhất thời kinh hách thiếu chút nữa ngã xuống khỏi cành lá bụi cây, chỉ chốc lát sau đã lại cả chạy lẫn nhảy quay về rừng trúc, leo lên cành trúc núp đi, sau đó cách lá trúc nhìn cục màu đen dưới tàng cây Ngưng Thần cực lớn kia, mắt to nghi hoặc chớp chớp.



Bên kia hắc báo hù dọa Linh Mục Hầu đi rồi, lập tức khinh thường đổi tư thế đầu, nhìn ba trái chín trên cây Ngưng Thần, trong lòng không biết nghĩ đến điều gì, chỉ chốc lát sau đã thả lỏng tứ chi ngủ.



Mà Trần Hạc tốn hơn nửa ngày quay về đan môn, cực không khiến người chú ý về lại động phủ, đầu tiên đả tọa mấy ngày khôi phục hoàn toàn nguyên thần, cũng ngày ngày dùng cánh hoa sen linh sâm nấu cháo thịt cho hắc báo dùng. Cháo thịt được thêm cánh hoa sen này, cho dù Linh Mục Hầu không ăn thịt cũng có thể uống được một chút, linh khí trong đó cực kỳ nồng đậm, cánh hoa linh liên cửu phẩm hiếm có, chỉ ngẫu nhiên sẽ nấu một lần, mỗi lần hắc báo đều ăn cạn đáy, thậm chí còn muốn đập bay con Linh Mục Hầu ăn không được bao nhiêu kia, một chút vụn cũng không chừa, ăn một mình ăn vô cùng kịch liệt.



Không quá mấy ngày, mỡ rớt đi đã có lại, thậm chí kích thước cũng dài thêm một chút. Vừa mới về, yêu thú an dưỡng sinh tồn trong khe cốc nhất thời lại bắt đầu gà chó không yên. Đại khái do từng bị đói, Trần Hạc rõ ràng phát hiện sức ăn của hắc báo còn hung mãnh hơn trước đây, mỗi bữa một con linh trư đã không thể thỏa mãn được nó, phải thêm nửa con hươu bào mới bằng lòng. Mỗi khi cho ăn, đầu Trần Hạc lại bắt đầu đau âm ỉ, bất quá y đã sớm có dự liệu đến loại cách ăn này, cũng may có một không gian Giới Tử, khi hầm thịt ninh lửa vừa là được, ngược lại cũng dễ xử lý.



Thời gian còn lại Trần Hạc bắt đầu luyện hóa bộ Huyền Băng Châm kia. Pháp khí thì ngoài pháp khí Nguyên Thần, những loại cần luyện hóa còn lại đều tương đối đơn giản, chẳng qua điều khiển pháp khí cần luyện tập một hồi. Với phẩm chất của mấy món pháp khí ngụy cực phẩm đổi được từ trong tay nữ tu kia cũng không tệ. Trong khoảng thời gian này Trần Hạc từng đến phòng địa hỏa luyện một số pháp khí thấp trung cấp, những thứ này tuy rằng gân gà nhưng khi quần chiến lại dùng tốt vô cùng, lực phát ra nhỏ mà dễ khống chế, nếu bị hư thì vứt là được, không có gánh nặng gì.



Thuận tiện lại đến phố chợ trong đan môn dạo một vòng, nghe ngóng về Tử Não Quả. Thứ này thật đúng là ít có người biết, Trần Hạc nghe được từ miệng một lão giả ở một sạp thảo dược không bắt mắt, mới biết được loại Tử Não Quả này chính là linh quả do Thanh Linh Mộc – linh mộc cấp tám kết ra, ba trăm năm mới kết quả một lần, vô cùng hi hữu, ở tu tiên giới đã tuyệt diệt gần nghìn năm rồi, đương nhiên là không mua được, linh dịch mà loại trái cây này ngậm có thể cải thiện thị giác ánh mắt, ăn lâu thì đôi Linh Mục không thua một số bí pháp Thiên Linh Nhãn mà đạo gia tu luyện.



Sau khi lật xem thư tịch tương quan thì Trần Hạc liền từ bỏ, loại linh mộc này đã biến mất nghìn vạn năm, cho dù có hạt lưu lại thì cũng vô cùng có khả năng đã thối mất rồi. Sau đó y bắt đầu mua một số giấy phù có thể ẩn giấu thân hình, phù với đủ loại hiệu dụng ở tu tiên giới có không ít. Trần Hạc mặc dù kiếp trước am hiểu vẽ phù, nhưng đó là vì dùng cho sinh tồn, ở tu tiên giới có các loại pháp khí, hơn nữa có thời gian rảnh thì đi luyện đan, thời gian tu luyện của bản thân cũng càng ít, phù thuật cũng chậm rãi mắc cạn, đồng thời đặc điểm lớn nhất của việc phù thuật là ở chỗ tu vi của bản thân.




Tu vi thấp chế ra phù lực có hạn, đều là một số phù cấp thấp, hiệu dụng nhỏ, ngoại trừ lấy nhiều thủ thắng thì cũng không có tác dụng gì quá lớn. Nhưng phù được chế ra từ tay Trúc Cơ hậu kỳ tới trên Kim Đan thì khác, không chỉ nguyên khí chế phù hay yêu linh có khả năng giam cầm, đều sẽ có uy hiếp nhất định trong việc đấu pháp. Đây cũng là nguyên nhân Trần Hạc muốn mua một số, phù phòng ngự tương tự loại này trên thị trường cũng có, nhưng giá cực mắc.



Cho dù là một tấm phù phòng ngự cấp thấp cũng cần nghìn khối linh thạch hạ phẩm, phù phòng ngự trung cấp lại cần mấy nghìn khối linh thạch hạ phẩm, mà cấp cao thì lại càng thái quá, chưởng quầy kia vậy mà khai ra một trăm năm mươi khối linh thạch trung phẩm, có thể so với một món pháp khí ngụy cực phẩm.



“Khách quan, đây chính là phù phòng ngự do tu sĩ Kim Đan Kỳ chế tạo, nguyên lực bên trong đủ để ngăn chặn trên mười lần công kích, hơn nữa là mới, tuyệt đối chưa từng tiêu hao.”



Trần Hạc nhìn tấm Cự Lực Phù thuộc tính thổ trong tay, bên trên toát ra một tầng sương đất nhàn nhạt, quả thực như chưởng quầy nói, phù cũng không tệ, bất quá Trần Hạc nhìn nửa ngày lại khẽ chuyển lời hỏi: “Trong quán có ngọc giản chế tạo phù phòng ngự không?”



“Đương nhiên là có, xin khách quan chờ.” Dứt lời, chưởng quầy kia liền kiếm mấy ngọc giản từ cái giá phía sau, bày lên quầy: “Tất cả đây đều là phương pháp chế tạo phù phòng ngự, phục chế một tấm chỉ cần ba khối linh thạch.”



Trần Hạc tức khắc ném hơn mười khối linh thạch, không bao lâu sau đã phục chế xong mấy ngọc giản kia sau đó thu vào túi, mang theo tấm Cự Lực Phù kia rời khỏi cửa hàng về lại động phủ.



Còn lại hơn mười ngày, Trần Hạc ở trong động phủ nghiên cứu chế tạo phù phòng ngự. Lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ, muốn chế tác phù phòng ngự tương đối miễn cưỡng, bất quá cũng may có linh tửu chống đỡ, phương pháp chế tạo phù phòng ngự cấp thấp ghi chép trên ngọc giản cũng không khó, sau khi thất bại vài lần Trần Hạc đã nắm giữ được yếu lĩnh trong đó, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào cầu chất lượng, nhưng chỗ tốt của loại phù này đó là không uổng một chút nguyên khí nào, kích phát ném ra là đã có thể sử dụng, đồng thời có thể sử dụng chồng nhiều tấm. Mấy ngày sau trên bàn của Trần Hạc đã có thêm hơn mười tấm phù phòng ngự cấp thấp, mỗi khi chế tạo một tấm phù phòng ngự cần nghỉ ngơi một hồi, một ngày nhiều nhất có thể vẽ mười tấm, mà mỗi khi vẽ mười tấm chỉ có thể thành công hai tấm, phần trăm này đã là vô cùng cao rồi, nếu không giá của phù phòng ngự trên thị trường sẽ không phổ biến cao, đây còn là số lượng có thể đạt được dưới tình huống Trần Hạc có linh tửu tốt nhất cung ứng nguyên khí khôi phục nhanh.



Mấy ngày sau ngay khi Trần Hạc đang vẽ phù, đột nhiên một tấm phù truyền âm bắn về phía cửa động, “Đệ tử các phong cầm Thất Sát lệnh lập tức đến Đan Hoa Phong, chưởng giáo có việc triệu kiến...”



Tay Trần Hạc rung lên, phù phòng ngự sắp vẽ xong nhất thời tiêu tán, cả tấm phù từ đỏ biến xám, mất đi sắc thái. Trần Hạc khẽ nhíu đầu mi, tiếp qua một ngày nữa chính là ngày Thất Sát Chi Địa mở ra, lúc này đan môn đột nhiên triệu tập tu sĩ cầm Thất Sát lệnh, không biết có biến cố gì. Kế đó đặt bút trong tay xuống, thu xấp phù phòng ngự thành công bên cạnh bàn vào túi trữ vật, lúc này mới ngự kiếm đến Đan Hoa Phong.




Khi Trần Hạc đến đã có không ít tu sĩ tụ tập ở quảng trường Đan Hoa Phong, lần này người có Thất Sát lệnh trong đan môn không phải số ít, dưới tay các phong chủ đã có hơn mười người, cộng thêm chín tấm tranh đoạt, chừng hơn tám mươi người, chẳng qua một số tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ dường như không ở trong đó, trên quảng trường đại thể là một số tu sĩ trung kỳ, lúc này đang khe khẽ nói nhỏ trong quảng trường, dường như đều có chút khó hiểu và suy đoán đối với việc chưởng giáo đột nhiên triệu tập lần này.



Mà các đại phong chủ lại đã tiến vào chủ điện, lúc này chưởng giáo đang ngồi ở vị trí chủ chính trên điện, phong chủ các phong đứng dưới điện, trong đó có chín tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Chưởng giáo nhìn quét mọi người sau đó nói: “Tu tiên giới hiện tại càng ngày càng ít tài nguyên, Thất Sát Chi Địa lần này, Ngọc Đan Môn ta không tiếc cái giá trên trăm viên Trúc Cơ Đan để đổi lấy phần lớn danh ngạch, vì chính là để Ngọc Đan Môn ngày sau ngàn năm hưng thịnh, vì vậy việc lấy bảo nơi tu tiên thượng cổ lần này tuyệt đối không cho phép có sai lầm, các đệ tử đã hiểu chưa?”



“Hiểu rõ!!”



Chưởng giáo gật gật đầu, kế đó nhìn về phía các đại phong chủ, nói: “Các vị đã giao địa đồ cho chín người kia rồi? Tốt, chín người các ngươi lần này sau khi tiến vào Thất Sát Chi Địa, mỗi người dẫn tám người cấu thành chín tổ nhỏ, nếu như có thể thành công lấy được bảo vật trên bản đồ, sau khi trở về sẽ có được một viên Ngưng Nguyên Đan, để trợ các ngươi ngày sau ngưng kết Kim Đan.”



Chín người sau khi nghe xong nhất thời mặt lộ vẻ kích động, Ngưng Nguyên Đan chính là đan dược hữu hiệu nhất để trợ kết đan, cực kỳ hiếm có, cho dù là Ngọc Đan Môn, trong mấy trăm năm bất quá cũng chỉ còn hơn mười viên, có đan này tương trợ thì khả năng ngưng kết Kim Đan sẽ có thể tăng thêm được hơn ba thành. Con đường tu tiên càng là cấp cao thì vật có thể dùng để hiệu trợ cũng càng ít, đừng nói là ba thành xác suất, cho dù chỉ có một phần trăm xác suất cũng khiến vô số người chạy theo như vịt.



“Tạ ơn chưởng giáo!” Chín người đều tiến lên thi lễ, chưởng giáo lại phất tay áo lấy ra mấy món pháp bảo từ nhẫn trữ vật, “Những thứ này đều phù hợp thuộc tính linh căn của các ngươi, cầm đi đi, có pháp bảo nơi tay, hành trình Thất Sát lần này cũng có thể thêm được vài phần nắm chắc.” Kế đó lại nói với mấy phong chủ khác: “Các phong đều có không ít đệ tử xuất hành, hành trình Thất Sát lần này rất quan trọng, cũng không nên keo kiệt một số pháp khí cực phẩm với bọn họ.”



Mấy vị phong chủ cũng đồng thời lần lượt thi lễ: “Vâng, chưởng giáo. ”



Mà mấy Trúc Cơ trung kỳ khác lại đợi ở quảng trường một lúc lâu, có chút không rõ nguyên do. Trần Hạc thì ở trong một góc không bắt mắt ngồi xếp bằng đả tọa, xung quanh cũng có không ít tu sĩ giống Trần Hạc. Đợi sau nửa canh giờ, chín vị phong chủ rốt cục đã đi ra từ chính điện, sau đó mang theo đệ tử nắm Thất Sát lệnh của các phong quay về dãy núi của mỗi phong.



Nhưng không quay về động phủ của mỗi người, mà được phong chủ dẫn tới một thiên điện. Ngọn núi mà Trần Hạc quy thuộc chính là Ngọc Phong Sơn, Ngọc Phong Sơn được chia Thất Sát lệnh tổng cộng có bảy người. Khâu phong chủ chính là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, ngồi trên chỗ ngồi uống linh trà nhìn bảy đệ tử đứng phía dưới, khi nhìn đến Trần Hạc thì ánh mắt nhất thời nghiêm lệ.




Vị trí Trần Hạc đứng là góc phía sau cùng, không bắt mắt mà còn cúi đầu, nhưng y lại có thể cảm giác được ánh mắt bất thiện của Khâu phong chủ, Trần Hạc không rõ ánh mắt này rơi lên người tu sĩ khác có phải cũng có cảm giác như y hay không, nhưng loại ánh nhìn này rõ ràng mang theo địch ý. Trần Hạc không nói một tiếng cũng không ngẩng đầu, nhưng trong lòng lại đang không ngừng suy tư, có phải trước đây đã từng đắc tội Khâu phong chủ này hay không, nhưng lại không chút thu hoạch, ngoại trừ trước đây khi cướp đoạt Thất Sát lệnh, từng nhìn các phong chủ trên đài từ xa, thậm chí còn chưa từng nói chuyện với đối diện ánh mắt, vậy vì sao người này sẽ có địch ý với mình, nhiều lần phỏng đoán, chỉ có thể quy tội cho Thất Sát lệnh.



Khâu phong chủ liếc nhìn Trần Hạc một cái, hừ một tiếng. Trước đây người này cướp đi Thất Sát lệnh, khiến bảo vật tới tay lão bay mất, bảo vật ngược lại cũng chỉ là thứ nhì, chẳng qua người này lại khiến lão mất hết thể diện, vốn tưởng rằng là việc nắm chắc, lại bị người dưới phong của chính mình hạ mặt mũi, hơn nữa về sau phái ra hai Trúc Cơ hậu kỳ đều không công mà về, đương nhiên dồn ứ cơn tức, chẳng qua trong khoảng thời gian này bận rộn vì sự vụ Thất Sát Chi Địa, nhất thời vứt y ra sau đầu, lúc này thấy Trần Hạc thì cơn tức lại lên, đương nhiên không có sắc mặt tốt.



Chẳng qua ngày mai là ngày Thất Sát Chi Địa mở ra, tên các đệ tử đã lên ngọc giản, nếu lúc này đệ tử dưới phong của mình xảy ra chuyện gì, đương nhiên sẽ quy lên đầu của lão, cũng không dễ giao phó với bên chưởng giáo. Khâu phong chủ hừ lạnh một tiếng dời đường nhìn đi. Lần này Thất Sát Chi Địa phiêu lưu cực lớn, tên nhóc này cũng không nhất định có thể sống ra được. Bấy giờ mới mở miệng nói: “Bảy người các ngươi chính là đệ tử dưới phong ta, lần này tiến vào Thất Sát Chi Địa, các ngươi cầm mấy thanh pháp khí cực phẩm này dùng đi.”



Nói xong vung tay lên, đã ném mấy thanh pháp khí đến trước mặt mấy tu sĩ. Mấy tu sĩ vừa nghe tuy có vẻ vui mừng nhưng sắc mặt vẫn bình thường, dù sao không công không nhận lộc, đan môn hành động như thế đương nhiên là vì nhiệm vụ đi vào Thất Sát Chi Địa. Cũng đã có người nghị luận qua về việc hào phóng với tu sĩ này, biểu hiện ra lần này tiến vào Thất Sát Chi Địa, nhân số các phong bình quân, nhưng thực tế đều có ‘miêu nị’ bên trong, hơn nữa năm phái tranh đấu càng ngày càng rõ ràng, tuy rằng chưa từng có tu sĩ giao chiến chính diện, nhưng các loại tài nguyên đều là ‘sáng tranh ngầm cướp’.



Nói là năm phái và liên minh tán tu, sáu thế lực lớn cộng đồng được lợi, nhưng trên thực tế ai lại sẽ chân chính nhường lợi đi? Tăng cường trăm năm cơ nghiệp của đối phương không bằng tăng cường môn phái của mình. Thất Sát Chi Địa ngoài mặt thì là các tu sĩ dựa vào vận khí lấy bảo vật, nhưng trên thực tế lại là một cuộc tranh đấu tài nguyên của năm phái sáu thế, ai cướp được phần to thì bên đó có thể phát triển dài lâu do đó áp chế thế lực khác. Chẳng qua lần này không biết lại có bao nhiêu đệ tử chết trong loại tranh đấu này.



Đối với điểm này Trần Hạc lại không cho là đúng, môn phái cũng phải phát triển, phí tâm cố sức tranh được chút danh ngạch đương nhiên phải có cái lấy lại, nếu không làm sao có thể chống đỡ được một môn phái to lớn như vậy, không có đệ tử cống hiến thì khó bảo đảm tài nguyên, khi nó chống ra một mặt ô dù cho môn nhân, đồng thời đương nhiên cũng cần có người bán mạng cho nó, trên đời không có bữa trưa miễn phí, từ xưa đều là như thế.



Bất quá Trần Hạc lại nhìn pháp khí cực phẩm trong tay, ánh mắt lộ ra chút dị sắc. Pháp khí của những người khác đều là đao thương côn bổng, không có cái nào mà không phải là pháp khí cực phẩm hoặc công kích hoặc phòng ngự, chỉ có cái trong tay y. Y nhìn nhìn, đây là cái gì? Một hạt châu?



Đây là một viên Ngưng Thủy Châu, quả thực được coi như là pháp khí cực phẩm, nhưng Ngưng Thủy Châu dùng cho chiến đấu thật sự là quá gân gà, gần như không dùng được, giá trị lớn nhất của thứ này là ở chỗ ngưng kết nước thành băng, một lần có thể ngưng kết vài mét, chính là pháp khí cực phẩm thuộc tính phụ trợ. Trần Hạc tuy rằng không đến mức chất vấn tại chỗ, nhưng sắc mặt cũng không đẹp được chỗ nào.



Bất quá công nhiên xung đột ngôn ngữ với một tu sĩ Kim Đan trung kỳ tuyệt không phải cử chỉ sáng suốt, hơn nữa y đã chuẩn bị đầy đủ cũng không thiếu một món pháp khí như thế, chỉ riêng hai thanh pháp khí Nguyên Thần vẫn luôn được ôn dưỡng ở đan điền, lấy ra bất kỳ thanh nào cũng có thể toàn thắng, vì vậy loại pháp khí cực phẩm tặng không này bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao.



Thấy Trần Hạc không nói gì nhận pháp khí, Khâu phong chủ kia thấy vậy thì trong mắt thoáng lộ ra một chút dị sắc, không khỏi lần nữa đánh giá Trần Hạc hai lượt. Vì lão chính là tu sĩ Kim Đan Kỳ, tự giữ thân phận đương nhiên không thể công nhiên khó xử một tiểu bối Trúc Cơ trung kỳ, việc dùng linh khí cực phẩm thuộc tính phụ trợ đơn giản chỉ vì muốn chọc tức đối phương, để y chất vấn khiêu khích ngay mặt, đến lúc đó có xung đột thì sẽ dễ gây khó dễ, nhưng hiển nhiên tính toán này đã thất bại. Bỗng nhiên có chút không chắc chắn, rằng tới cùng người này thực sự nhát gan hay là lòng dạ sâu xa, có thể nhịn được việc không thể nhịn.



Mà đối với Trần Hạc mà nói, hai loại này đều không phải, chỉ do y không quá coi trọng một món linh khí cực phẩm mà thôi. Sau khi đợi ở thiên điện nửa canh giờ, bảy người mới đi ra, mỗi người dùng phi kiếm rời khỏi.



Trần Hạc trở lại động phủ, thì thấy hắc báo đã săn về từ hẻm núi không ít thức ăn, lúc này đang tựa phía dưới chiếc bàn mà y vẽ phù ngủ. Vì một người một báo đã có liên hệ tâm linh, chỉ cần không phải cách vạn dặm thì đều có thể cảm ứng lẫn nhau, trước khi đi y đã kêu hắc báo săn con mồi về, y đi rồi sẽ về, hắc báo cũng biết rõ vị trí của y, đương nhiên sẽ không còn tình trạng vừa không thấy y thì gầm rú tìm kiếm khắp nơi giống như trước nữa.



Trần Hạc đi vào thì thấy bút chu sa với hộp chu sa trộn tinh huyết yêu thú trên bàn bị lật úp trên mặt đất, đại khái đã bị hắc báo dùng móng vuốt đẩy kéo, lưu lại từng vòng màu sắc đỏ sậm, mà lần theo vết tích chu sa rất dễ tìm tới được chỗ mà hộp với bút bị giấu đi, vật nhỏ này hiện tại đã có nhiều tâm tư, đã biết che giấu tội chứng sau khi gây họa, kết quả lại giấu đầu hở đuôi.



Trần Hạc vừa đi vào thì hắc báo tỉnh, nhãn châu xoay mấy vòng rồi lập tức chui ra khỏi bàn, lại bắt đầu một vòng tiếng ô ô đòi thịt ăn, kế đó chạy ra dạo qua một vòng ở chỗ thức ăn nó săn được rồi lại chạy về, ý là ‘nấu đồ ăn, nó đói rồi, nhanh một chút’, tính tình này một chút vẫn không thay đổi.



Trần Hạc lại xách nó đến chỗ hộp chu sa bị nó giấu ở một góc, hỏi: “Thế này là sao...” Hắc báo nhất thời đình chỉ tiếng ô ô giãy dụa, ánh mắt bắt đầu xoay tới lui, quay đầu lại, móng vuốt khoác lên mu bàn chân Trần Hạc, sau đó đuôi quấn lấy chân y, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn y, thường thường kêu hai tiếng, dùng chân trước sờ bụng.



Thấy nó như vậy Trần Hạc cũng không biết là nên tức hay nên cười, vươn tay kéo kéo tai nó, tiện tay xách nó ra khỏi phòng đá, bắt đầu bắc nồi nấu nước. Mà hắc báo lại dồi dào sinh khí liều mạng xoay quanh Trần Hạc với con mồi, đại khái là do chờ Trần Hạc nấu thịt đã lâu rồi, cuối cùng vui vẻ chạy tung tăng, quả thực còn hưng phấn hơn cả khi nó săn giết con mồi, thường thường còn có thể ngậm mấy cánh hoa đặt bên chân Trần Hạc, ý là muốn bỏ thêm cánh hoa sen ăn. Bạn đang �



Trần Hạc thực rất phiền muộn, trước đây vật nhỏ này luôn luôn cho cái gì ăn cái đó, hiện tại đã biết tự mình chọn món ăn, được nuông chiều đến mức quá kén ăn, đây thực sự không phải hiện tượng tốt.