Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 166




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mấy ngày kế tiếp Trần Hạc vẫn luôn đi men theo lộ tuyến đã được đánh dấu trên bản đồ, làm việc cực kỳ thấp giọng, cũng vẫn luôn ẩn giấu tu vi ở khoảng Luyện Khí Kỳ tầng chín, đi ngang qua một số dãy núi, sẽ đến phố chợ hoặc khu mua bán dưới đất mà người tu tiên tổ chức xem xem, thường thường bán ra một số linh thảo trăm năm, ngẫu nhiên gặp được cửa hàng lớn, thì làm bộ đạp phải vận cứt chó đào được một gốc linh thảo phẩm chất không tệ, khoảng từ năm trăm năm đến tám trăm năm, cũng không chọc người chú ý quá nhiều.



Dù sao người tu tiên cấp thấp mà trong tay túng thiếu, bình thường đào được linh thảo tốt đều sẽ bán ra đổi thành linh thạch, để mua một số đan dược hữu dụng đối với tu vi, mà sẽ không giữ khư khư gốc linh thảo lâu năm đó, chờ ngày sau khi tới cảnh giới thì để lại cho bản thân dùng, bởi vì mục tiêu đó quá xa xôi, không thực tế.



Cứ như vậy, Trần Hạc lại kiếm thêm được không ít linh thạch, cơ bản thúc hai gốc linh liên cửu phẩm cũng dư dả, thậm chí còn dư một khoản lớn. Địa Mạch Ngưng Thần Quả thì Trần Hạc đã sớm thúc lượng lớn trước rồi, chủ yếu giữ lại để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào ngày sau, đều dùng linh hộp cất, đồng thời rượu ủ từ Ngưng Thần Quả cũng có hơn mười vò, đủ cho y uống trong một hai năm.



Mà cây Địa Mạch Ngưng Thần cũng có thể nhận được lượng lớn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, bởi vì canh giữ linh tuyền thượng phẩm, mấy tháng nay cây sinh trưởng càng lúc càng khỏe mạnh. Hôm nay, nơi một ngọn núi hoang phế, Trần Hạc khống chế linh kiếm đào một động đá ẩn mật, đả tọa trong đó.



Trên thực tế vì trong hồ nước ở không gian Giới Tử, gốc Thủy Liên cửu phẩm sẽ nở ra trong mấy ngày nay, hiện tại đã nở đến cực hạn, tùy thời đều có thể rơi xuống, Trần Hạc cần phải thu lấy. Vừa tiến vào không gian Giới Tử, đã có một luồng linh khí hệ thủy phả vào mặt, từng đợt từng đợt như ngọn sóng tuôn tới bãi biển, trong đó ẩn chứa khí thánh liên ngưng kết từ thiên địa. Trần Hạc vốn chỉ có thần thức, cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, mà linh thảo hệ thủy trong linh điền thì lại càng như thêm xanh biêng biếc, phấn chấn tinh thần, mọc cũng tốt hơn một đoạn so với linh thảo thuộc tính khác.



Báo nhỏ đã tựa bên cạnh ao nhắm mắt không nhúc nhích, Trần Hạc nhìn quét một lượt, thấy cũng không có gì không ổn, thì đi tới bên cạnh ao, mắt nhìn vào trong ao, chỉ thấy lá cây xanh biếc cả mặt ao, cô đơn lộ ra một nhánh siêu quần xuất chúng. Thủy Liên có sự khác biệt với Hoàng Liên, xung quanh toả ra không phải màu vàng mờ mênh mông, mà là xanh trong như nước biển, phản chiếu trong nước lại xanh thẳm tựa như bầu trời, cả vật thể tựa như một khối ngọc bích trong nước biển, lấp lánh trong suốt, tinh thuần mà không tỳ vết, như tác phẩm điệu nghệ của thiên nhiên.



Trần Hạc đứng cạnh ao nhìn một lúc, mới mang tới một chén nhũ cây mới tạo được, chậm rãi rót vào hồ nước. Chỉ nửa khắc sau, cánh hoa Thủy Liên nở đến mức tận cùng kia đã bắt đầu rơi xuống từng cánh từng cánh, mỗi khi rơi xuống một cánh, Trần Hạc đều sẽ phất tay áo đón lấy nó vào tay.



Một hồi sau, tám mươi mốt cánh hoa đã được cất trong hộp ngọc, từng cánh đều biến thành tinh thể, lam đến mức thấm vào tim phổi người, có chút hít thở không thông. Kế đó tim sen cũng bắt đầu từ xanh non biến thành xanh biếc, một hồi sau, chín hạt Thủy Liên xanh biếc đã rụng xuống, mà Trần Hạc sớm đã có chuẩn bị, dùng ý niệm tóm nó vào tay.



Mỗi hạt no đủ mượt mà như đậu phộng, như Băng Đậu* thấm màu lam, tản ra huỳnh quang màu lam rất mạnh, thật sự chọc người yêu thích. Trần Hạc nhìn nửa ngày, mới không nỡ mà thu hồi đường nhìn, sau đó lần lượt thu vào hộp thủy ngọc cực phẩm sớm đã được chuẩn bị để bảo tồn, hộp ngọc này có thể bảo đảm linh khí không tổn hại chí ít trăm năm. (* 1 loại ngọc bích)



Sau khi thu lấy tim sen cửu phẩm tróc ra kia, Trần Hạc mới quét nhìn đáy ao. Cũng như Hoàng Liên cửu phẩm, đoạn củ sen hệ thủy kia đã nối thành ba hàng ở đáy ao, rễ cây cũng đâm vào bùn ẩm dưới đất, tuy rằng có chút tổn thương, nhưng hiển nhiên đã đâm rễ, chỉ cần ngủ bù một đoạn thời gian sẽ có thể mọc lại cành sen.



Lúc này Trần Hạc mới dời đường nhìn, cúi xuống sờ sờ đầu lông nhung nhung của báo nhỏ. Vành tai báo nhỏ đột nhiên tránh né, mở đôi mắt to tím trơn ướt, thấy là Trần Hạc, thì vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay y.



Hơn mười mấy ngày gần đây, chỗ màu đỏ ở đuôi đã càng thêm đỏ, thậm chí lông ở bốn móng vuốt cũng đều xen chút đỏ, tầng lông tơ màu đen trên người cũng dần dần thoát đi một số, mọc ra lông đỏ cứng cỏi.



Trần Hạc phát hiện khi linh liên cửu phẩm nở, sẽ phóng ra một loại khí thánh liên, kỳ thực đó là một loại linh khí có thể kích phát năng lượng ẩn tàng trong cơ thể yêu thú, không chỉ có linh liên, rất nhiều loại linh thảo cấp cao khi nở hoa, cũng sẽ tản ra khí vị đặc biệt, dẫn tới yêu thú mạnh mẽ canh giữ bản thể, chẳng qua khí thánh liên càng cường thịnh nồng đậm hơn so với những linh thảo khác.



Trần Hạc đẩy đẩy móng vuốt của nó, mềm mại không có sức lực, khẽ đẩy một chút, nó dùng sức lui về phía sau, lại đẩy một chút, lại lui lui, Trần Hạc không khỏi nổi lên tâm tình muốn đùa giỡn, lật nó lại, lộ ra cái bụng lông trắng, sau đó gãi ngứa. Ánh mắt báo nhỏ mở tròn vo nhìn Trần Hạc, miệng khe khẽ nhe răng, bốn móng vuốt víu tay Trần Hạc, vỗ hai cái không có chút sức lực.



Trần Hạc trêu cợt đủ xong mới thu tay, kế đó sửa sang lại lông cho nó, nghĩ đến điều gì, biểu cảm trở nên ngưng trọng, quay đầu xách nó lên, đặt nó bên hồ nước cách Kim Liên cửu phẩm không xa. Lúc này Kim Liên cũng đã ló đầu ra, tiếp qua hai ngày nữa chắc hẳn sẽ có thể nở. Trần Hạc sau khi cho báo nhỏ ăn một trái Ngưng Thần Quả, rồi để nó ngủ trên đệm cỏ bên hồ nước.



Điều y lo lắng chính là, biến hóa trên thân thể mấy ngày nay có thể ảnh hưởng đến nguyên thần sứt mẻ của nó hay không, cũng may đã được ôn dưỡng trong thời gian bốn năm trước đây, tuy rằng nguyên thần còn lâu mới hoàn toàn khôi phục, nhưng đã ngưng thực vô cùng, sẽ không dễ dàng bị đánh tan nữa, thậm chí còn bền chắc hơn, cũng có linh tính hơn so với Hỏa Vân Báo cùng tuổi, điều này hoàn toàn phải quy công cho Ngưng Thần Quả.



Địa Mạch Ngưng Thần Quả chính là linh mộc cấp chín, toàn bộ tu tiên giới cũng khó tìm được mấy quả, báo nhỏ lại ăn mỗi ngày một trái ăn như hoa quả cải trắng, ăn bốn năm, đổi thành yêu thú với nguyên thần hoàn chỉnh, e rằng nguyên thần đã sớm vượt qua những con cùng tu vi mấy bậc rồi.



Tiếp qua sáu bảy ngày, Trần Hạc rốt cục đã tìm đến Tiên Thành, nhanh chóng bán ra một lượng lớn linh thảo, sau khi thay thành lượng lớn linh thạch, thì không còn che giấu dung mạo và tu vi nữa, sau khi thuê một con phi cầm thay đi bộ ở Tiên Thành, thì chuẩn bị quay về Ngọc Đan Môn.




Con phi cầm mang ra từ tiên môn trước kia, vì đã qua ngày tháng mà linh thạch cung cấp nuôi dưỡng, được người trông nuôi thả đi, phi cầm của đan môn đều có ký hiệu nguyên thần, người khác sẽ không ngu đến mức đi chiếm hữu, thả đi thì nó sẽ tự mình bay về môn phái.



Tốn hai ngày, Trần Hạc rốt cục đã xuyên qua vô số sương khí phía trên linh mạch, thấy được tiên môn, tình hình vẫn giống như một năm trước khi rời khỏi. Trần Hạc nhảy xuống từ trên lưng phi cầm, kế đó lấy yêu bài trong túi trữ vật đưa cho thủ vệ cửa.



Yêu bài là chứng minh thân phận của đệ tử Ngọc Đan Môn, thủ vệ cũng là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, sau khi nhìn yêu bài, thì gật gật đầu, ý bảo Trần Hạc có thể vào. Trần Hạc thu xong yêu bài, cũng không nói gì, vào đan môn, kế đó dùng ra một thanh pháp khí cấp thấp, bắt đầu đi về phía đỉnh núi mà bản thân sống khi còn là Luyện Khí Kỳ trước kia.



Vì Trúc Cơ Kỳ có thể ngự kiếm phi hành, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần so với trước đây, chưa đến một nén hương đã tới, lấy ra yêu bài, sau khi thuận lợi tiến vào trận pháp được thiết lập trên đỉnh núi, cảm thấy rừng trúc sinh trưởng càng thêm xanh biếc hơn một năm trước, căn nhà trúc vẫn giống như khi y đi, linh thảo trong linh điền cũng mọc không tệ, đều đã tới lúc thu gặt. Trần Hạc không kiềm được, đến hồ nước suối ở khe núi tẩy đi bụi bặm toàn thân, thay bộ quần áo sạch sẽ.



Lúc này mới vào căn nhà trúc, giống như trước đây, nằm trên giường trúc ngủ một ngày, chỉ dựa vào nghỉ ngơi để khôi phục, đến hôm sau mới thức dậy, cảm thấy toàn thân và tinh thần đều rất no đủ, sau khi thu gặt linh thảo trong linh điền, thì rời khỏi đỉnh núi.



“Bộ nhân sự” trong đan môn người đến người đi, nhân sự ở tu tiên giới gọi là tạp vụ, chức vụ của nơi này là phân chia phân ngạch lĩnh nhận tạp vật và phân phối tạp vụ, phân ngạch lĩnh nhận của Luyện Khí Kỳ là mỗi ba tháng một lần. Nơi này cũng là địa phương lĩnh nhận phần thưởng của môn phái, đến lúc đó có thể được chia một lọ linh đan dùng cho Luyện Khí Kỳ, và ba khối linh thạch hạ phẩm miễn phí.



Trần Hạc đi vào thì trực tiếp tới nơi lĩnh phân ngạch, lấy ra yêu bài trên người, mà tu sĩ phụ trách phát phân ngạch cho Luyện Khí Kỳ, là một tu sĩ trung niên Luyện Khí Kỳ tầng mười hai. Địa phương có nước luộc nhất đan môn, không thể nghi ngờ nơi này chính là một trong số đó.



Chỉ nhìn thể hình phúc hậu của vị tu sĩ trung niên này, đủ biết ông ta sống dễ chịu bao nhiêu, khuôn mặt vốn còn tương đối cao ngạo sau khi nhìn thấy yêu bài của Trần Hạc, thịt mỡ nơi hai gò má tức khắc run rẩy vài cái.



Trần Hạc là ai ông ta không biết, nhưng tu sĩ này trong một năm không tới lĩnh phần thưởng, số đó đều đã vào hầu bao của ông ta. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ trong đan môn quá nhiều, ít đi mấy người cũng sẽ không ai chú ý, linh thạch và đan dược mỗi một tháng đó đương nhiên sẽ không bị lãng phí, bị ông ta cắt xén. Vốn nếu như người này còn trở về, ông ta lấy thân phận sư huynh Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, đối phương cho dù biết chịu thiệt, cũng không dám làm gì.




Nhưng lại không ngờ rằng, một năm không gặp, vậy mà có người tấn chức tới Trúc Cơ Kỳ, chuyện này thật đúng là trong ngàn dặm không có một. Dù sao tu sĩ trung niên đã từng thấy qua cảnh đời, tức khắc mặt cười như hoa nở, rực rỡ nói: “Chúc mừng tiền bối tấn chức Trúc Cơ, đây là phần thưởng một năm trong môn phái của tiền bối, còn có một chút tấm lòng của vãn bối, xin vui lòng nhận cho...”



Trần Hạc nhìn một đống linh thạch nhỏ, và mấy bình đan dược trên bàn, hiển nhiên linh thạch có thêm vài khối, đan dược cũng thêm hai bình, nhiêu đây đối với Trần Hạc hiện tại mà nói thì cũng chướng mắt, bất quá muỗi nhỏ thế nào thì cũng là thịt, đã đưa lên cửa, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, thoáng phất tay áo đã thu đồ trên bàn vào túi trữ vật.



Sau khi giao nhận yêu bài, chuẩn bị đến dãy núi Ngọc Phong Sơn của Ngọc Đan Môn lĩnh chỗ ở của tu sĩ Trúc Cơ. Tu sĩ béo kia tay chân lanh lẹ làm xong, Trần Hạc liền rời đi. Tên mập kia nhìn bóng lưng Trần Hạc, không khỏi đau thịt híp híp đôi mắt nhỏ, thầm mắng câu xui xẻo, mấy khối linh thạch đan dược vừa mới tới tay, còn chưa cầm được ấm đã không còn. Bất quá, nơi đây là dãy núi nát nhất đan môn, được phân đến đều là một số tu sĩ tạp linh căn không tiền đồ, trong một đống rau nát vậy mà lại mọc ra một gốc xanh tươi, tạp linh căn tấn chức đến Trúc Cơ Kỳ, đây thật đúng là chuyện đã lâu chưa từng có trong dãy núi này.



Lại nghĩ đến bản thân xông Trúc Cơ ba lần đều thất bại, tuổi tác cũng đã qua thời kì Trúc Cơ tốt nhất, so sánh ra, không khỏi càng thêm nản lòng thoái chí. Đường tu tiên từng bước gian khổ, cho dù linh căn tốt kỳ ngộ tuyệt diệu thì sao? Vẫn canh nơi nước luộc này, nói không chừng sau một khắc sẽ trở thành đá lót chân tấn chức của người khác, vì vậy, trong sinh mệnh có hạn, tận lực hưởng thụ mới là điều phải. Nghĩ như thế nhất thời lại ngồi xuống, bắt đầu vui hớn hở kiểm kê kim khố nhỏ của mình.



Trần Hạc ngự kiếm rất nhanh đã tới Ngọc Phong Sơn, linh khí của dãy núi này tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với dãy núi trước, dãy núi có linh khí nồng đậm, linh sương sẽ càng nhiều, hít một hơi cũng thần thanh khí sảng.



Ở chỗ tạp vụ, một sư huynh Trúc Cơ trung kỳ có tính tình vô cùng tốt tiếp đãi y, cho y một tấm yêu bài Trúc Cơ, và đan dược thư tịch công pháp tương ứng, sau đó lấy ra một chiếc ngọc giản lớn, mở ra, bên trong ghi rõ các nơi linh mạch lớn nhỏ trong toàn bộ dãy núi Ngọc Phong. Nguồn:



“Hiện tại tu sĩ Trúc Cơ trong Ngọc Phong Sơn đã có hơn ba trăm người, ngoại trừ một số linh mạch vô cùng tốt, còn có một số linh mạch nhị đẳng không tệ, còn chưa bị người khác chọn đi, sư đệ có thể chọn xem, chọn xong thì nhấn vị trí trong ngọc giản, về sau có thể mở động phủ ở nơi đó. Sư huynh cũng nhắc nhở sư đệ một chút, động phủ trước Kim Đan là không thể tùy ý thay đổi, vì vậy sư đệ phải chọn thận trọng một chút.” Sư huynh Trúc Cơ trung kỳ mang theo ý cười đầy mặt, nói.



Trúc Cơ Kỳ sẽ không có kiểu ‘có linh thạch thì dễ làm chuyện’ giống như Luyện Khí Kỳ, dù sao có thể tấn chức đến Trúc Cơ, đã là chính thức bước vào con đường tu tiên, ai có thể dự liệu được tiền đồ ngày sau, bất kể có phải có lợi ích với mình hay không, tỏ ý tốt kết giao mặt ngoài luôn là việc tốt, đương nhiên sẽ không trọng bên này khinh bên kia, lộ ra ánh mắt thiển cận vào lúc này.



“Đa tạ sư huynh chỉ điểm.” Trần Hạc hữu lễ nói, kế đó nghiêm túc nhìn tấm bản đồ có đánh dấu linh mạch, chỗ có linh mạch tốt nhất được đánh dấu điểm đỏ, gần như đều đã bị chiếm cứ, điểm lam là linh mạch nhị đẳng, vị trí tốt cũng đều đã bị chia cắt, còn lại tuy rằng cũng quy về nhị đẳng, nhưng luôn có một vài điểm không như ý, có thể nói là loại chót cùng của linh mạch nhị đẳng.




Trần Hạc suy nghĩ đến đầu tiên chính là báo nhỏ, nó thích nhất địa phương nhiều núi rừng nhiều linh thú, chơi đùa không bị hạn chế, thường ngày để nó ở không gian Giới Tử, trống trống rỗng rỗng chỉ có một con yêu thú là nó, rất cô đơn, cũng thật sự đã ủy khuất nó. Hiện tại những nơi có thể lựa chọn, tu sĩ khác đều chọn linh khí tốt nhất, Trần Hạc lại tìm địa phương có khu vực rộng lớn, núi rừng linh thú tương đối nhiều.



Sau cùng tìm được một chỗ hài lòng ở nơi đánh dấu màu vàng của linh mạch tam đẳng, cách những linh mạch khác khá xa, không có ai quấy rầy, tuy rằng linh mạch bình thường, nhưng Trần Hạc có linh tửu linh đan nơi tay, cũng không so đo số linh khí được thêm chút ít kia, nơi này có núi đá có thác nước, bởi vì kề sát góc phần rìa của Ngọc Phong Sơn, vì vậy chiếm chút tiện nghi, địa bàn cực lớn, rộng hơn phân nửa so với những linh mạch khác, đồng thời có trồng lượng lớn cây rừng trúc mát, phong cảnh rất không tệ.



Kế đó lại ngắm nghía chốc lát, rồi nâng tay muốn nhấn chọn chỗ này. Phong sư huynh Trúc Cơ trung kỳ kia thấy thế lại không khỏi mở miệng thiện ý nói: “Sư đệ, đừng thấy chỗ này địa bàn lớn, chiếm chút tiện nghi, nhưng trên thực tế linh mạch cực bình thường, chỉ có thể xem như là loại chót của tam đẳng, hơn nữa đa phần phân tán, thua xa chỗ linh mạch nhị đẳng này...” Nói xong tay chỉ một chỗ trong đó.



“Tiểu linh mạch này tuy rằng địa bàn hơi nhỏ, không có linh tuyền, nhưng linh khí tương đối tụ tập, cực có sự trợ giúp đối với việc đả tọa tu luyện hằng ngày của sư đệ...”



Trần Hạc nhìn khối địa phương nhỏ kia, ngay cả một phần ba không gian Giới Tử của y cũng không bằng, cây rừng cũng ít, đồng thời khá gần những linh mạch khác, chỉ đành cười cười chối từ ý tốt của sư huynh, trả lời: “Phong sư huynh, thực không dám giấu diếm, sư đệ có chút nghiên cứu với luyện đan, muốn chọn một địa phương dồi dào nước suối để thuận tiện luyện đan.”



Phong sư huynh sửng sốt, bất quá rất nhanh đã phản ứng lại, không thấy chút thần sắc xấu hổ, lập tức cười nói: “Vậy sư đệ luyện đan dược ra, phải nhớ giữ lại một phần cho sư huynh đó.”



Trần Hạc ấn nhẹ tiêu ký chỗ linh mạch kia, cũng mỉm cười trả lời: “Nếu không chê, lò đan thứ nhất, sư đệ nhất định sẽ tặng sư huynh hai bình...”



Rời khỏi phòng tạp vụ, Trần Hạc dựa theo bản đồ Phong sư huynh cho, ngự kiếm bay về phía linh mạch tam đẳng được lựa chọn ban nãy, rất nhanh đã tới sát rìa một hẻm núi, chính là vị trí y chọn.



Thấy thực địa, Trần Hạc cực hài lòng. Vì bù đắp sự thiếu sót của khối linh mạch này, phạm vi bao hàm cực lớn, toàn bộ khu vực núi rừng chiếm phân nửa diện tích, vây quanh linh mạch, nhìn xa như một mảng xanh nồng biêng biếc ướt át, vì là hẻm núi, không ít chim bay cá nhảy an cư lạc nghiệp trong đó, yêu thú lớn trong môn phái cơ bản đều đã bị trục xuất, còn lại đều không có sự uy hiếp gì đến tu sĩ Trúc Cơ, có thể yên tâm tu luyện ở đây.



Các nơi linh mạch vốn đã có trận pháp do môn phái thiết lập, chỉ cần ấn lên linh thạch là có thể khởi động, đơn giản dễ làm. Bất quá dù sao dựa vào tính cách của báo nhỏ, khẳng định sẽ muốn chui lủi mọi nơi, chiếm vùng này thành của riêng, vì phòng ngừa có ngoại vật tiến vào, Trần Hạc lấy ra mười mấy trận bàn chôn ở núi hoang của tu sĩ họ Củng, sau đó lại bày thêm một trận nữa trong đại trận.



Mười mấy trận bàn này hiển nhiên là trân phẩm cất giấu của tu sĩ họ Củng khi thích nghiên cứu các loại trận pháp, phẩm chất cực không tệ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, muốn bài trừ bộ trận pháp này, chí ít cũng phải tiêu hao nửa canh giờ. Trước đây Trần Hạc đã từng nghiên cứu mấy ngày, không ngừng công kích, thẳng đến khi trận pháp hao hết linh thạch, cuối cùng mới thấy lại ánh mặt trời.



Trần Hạc chọn ngụ lại một vách núi có thác nước, sau đó dùng ra mấy thanh linh kiếm, bắt đầu mở động đá, làm động phủ tu luyện ngày sau. Lần đầu tiên mở, căn phòng đá có chút xấu xí thô sơ, bất quá để một người sống cũng dư dả. Một gian trong đó làm phòng trong, có thể dùng để đả tọa, luyện đan hằng ngày. Gian bên ngoài làm đại sảnh, tùy tiện cắt đục một bộ bàn ghế đá, xem như là nơi đọc sách khi rảnh rỗi không việc gì làm ngày sau.



Mà ngoài động phủ lại là một vùng đất bằng, linh khí cũng khá, có thể dùng làm linh điền, loại việc ra vẻ bề ngoài thế này vẫn phải làm một chút, mở ra vài mẫu ruộng cũng không phí bao nhiêu thời gian, đồng thời cách không xa có một thác nước thiên nhiên, có thể tùy thời mang nước tưới. Trần Hạc rải Bạch Đường Thảo có chu kỳ sinh trưởng mười năm, để miễn cho mỗi năm phải thu gặt một lần, nó chống hạn, cũng tương đối chống úng, là một loại không dễ hỏng, tương đối dễ để ý trong số những linh thảo.



Trần Hạc sau khi trồng trọt xong linh điền, thì trở về căn phòng đá, lấy lò đan màu bạc ra.



Mấy bình Thanh Nguyên Đan luyện trước kia, dọc theo đường đi đã dùng gần hết. Hơn nửa năm, mặc dù ngày ngày y đều phải đi đường, nhưng mỗi ngày cũng rút ra chút thời gian để chăm lo tu luyện. Có thể là vì dùng tương đối nhiều, y rõ ràng cảm nhận thấy tác dụng của Thanh Nguyên Đan đối với y đã không còn như lúc mới đầu nữa, viên sau không bằng viên trước, đang từ từ giảm xuống, dùng thêm một đoạn thời gian nữa chỉ sợ cũng sẽ mất đi hiệu lực.



Trần Hạc tiện tay lấy ra mấy loại nguyên liệu, sau đó lấy mấy phần nước linh tuyền thượng phẩm, một bên khống chế củi gỗ thuộc tính hỏa, một bên ném nguyên liệu vào lò đan. Lại khẽ cau mày, suy nghĩ ngày mai đến đan môn xem xem có thể tiếp tục tìm thêm một phần phương pháp luyện đan thích hợp cho Trúc Cơ Kỳ dùng nữa không, nếu có thể tìm thêm được mấy loại, giữ lại dự bị cho ngày sau thì càng tốt.



Việc về phương pháp luyện đan khiến y có chút không yên lòng, cũng không đến nơi chuyên biệt cung cấp địa hỏa luyện đan của đan môn, mà vẫn dùng củi gỗ thuộc tính hỏa gom góp được khi Luyện Khí Kỳ để luyện đan. Lửa có chút tạm được, nếu muốn thành đan, thì cần năng lực khống chế lửa của người luyện chế rất mạnh, mà công pháp toàn linh Trần Hạc tu luyện, đó là một loại công pháp cực kỳ mẫn cảm với linh khí của tất cả thuộc tính ngũ hành, vì vậy có thể nói lực khống chế ở trong từng nano mét. Mồi lửa được gom đủ, người cũng làm một lúc hai việc, mở ba lò đan thành công hai lò.



Xác suất thành đan này cao đến mức khiến rất nhiều luyện đan sư, chỉ vì luyện một lò phế đan lãng phí tài liệu mà thương tiếc nện ngực giậm chân không thôi, đố kị đến mức đáy mắt không ngừng bốc ra ánh sáng.