Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 151




Từ phàm nhân đến người tu tiên chân chính, không thể nghi ngờ phải trải qua một lần thoát thai hoán cốt, mới có thể được coi như bước vào cửa lớn tu tiên chân chính, từ thọ mệnh trăm năm bình thường, kéo dài tới thọ mệnh hai trăm năm của tu sĩ Trúc Cơ, bất kể là phàm nhân hay Luyện Khí Kỳ đều muốn sống lâu dài, mà đây cũng là một trong những nguyên nhân lượng Trúc Cơ Đan ít mà nhu cầu lớn.



Bất quá cho dù không có Trúc Cơ Đan, ít đi một trợ lực mạnh mẽ có thể khiến một lần xông lên Trúc Cơ như vậy, cũng không nhất định không thể Trúc Cơ bình thường, chẳng qua quá trình chậm hơn một chút so với dùng Trúc Cơ Đan. Nếu nói phàm nhân tu võ giả là lấy việc ôn dưỡng kinh mạch, dự trữ chân khí trong đan điền làm chủ, vậy Luyện Khí Kỳ có linh căn lại phải trải qua tu luyện công pháp, có thể chuyển hóa linh khí thiên địa bên ngoài cơ thể, thành nguyên khí trữ trong đan điền, nguyên khí cũng hình thành dạng sương, thẳng đến khi chất và lượng đạt đến bão hòa, sẽ có thể trùng kích Trúc Cơ.



Mà trạng thái Trúc Cơ thành công rõ ràng nhất, chính là nguyên khí dạng sương trong đan điền bắt đầu đặc sệt, sau cùng biến thành trạng thái dịch, điều này là dự liệu giai đoạn đầu khi chính thức tiến vào Trúc Cơ. Mà hiện tại Trần Hạc vào lúc tình hình nguy hiểm vạn phần, chọn một con đường như thế, nếu là dưới tình huống không có đan dược để dùng, chỉ sợ ngồi ở đây trên một năm hai năm, cũng không nhất định có thể Trúc Cơ thành công.



Thế nhưng, có lúc khi cơ duyên đến, đích thật là thế không thể đỡ, muốn đỡ cũng đỡ không được. Đầu tiên là mức tu luyện của y đã đạt đến đỉnh cao nhất, Luyện Khí Kỳ đại viên mãn đã không còn cách nào tiến thêm một bước nữa. Tiếp theo sau khi bước vào căn phòng đá, chịu sự đau đớn khi năm loại linh khí trút thể, hơn nữa dưới nguy cơ, thân thể gần như sụp đổ. Khi thân thể, nguyên khí và tinh thần, ba bên thả lỏng sự căng thẳng, đều đạt được điểm cao nhất, thì Trúc Cơ vẫn luôn không có chút điềm báo, liền bỗng nhiên xuất hiện, cũng gián tiếp thay y giảm bớt nguy cơ trước mắt.



Trần Hạc ngồi xuống như thế, liền ngồi hơn mười ngày. Y biết rõ lúc này chỉ cần nguyên thần trong thi hài Kim Đan kia không động đến mình, sự an toàn của y quả thực không cần lo, vì vậy khi trùng kích Trúc Cơ, liền yên tâm toàn thân tập trung vào trong đó.



Mà linh khí hỗn độn vẫn luôn ra sức cách trở trước đó, lúc này lại thành vật ngoài thân tốt nhất trợ y Trúc Cơ, thân thể từ lúc đầu chống cự, cuối cùng tới chủ động thu nạp. Tuy rằng linh khí là vô sắc, nhưng nếu nhuộm màu sắc lên năm loại linh khí, sẽ có thể thấy được, lúc này xung quanh thân thể Trần Hạc đã hình thành một khối linh khí lớn, thân thể y như một cái hang không đáy, đang không ngừng hút vào trong cơ thể.



Bởi vì bản thân y tu tập là công pháp toàn linh, hơn nữa lúc này lại là thời khắc mấu chốt Trúc Cơ, nguyên khí cần thiết cực kỳ khổng lồ, tiến trình Trúc Cơ thoáng có chút không thuận sẽ thất bại trong gang tấc, may mà, trường kỳ tu luyện, thân thể sớm đã quen với nhu cầu đồng thời thu nạp năm loại linh khí, đồng thời tốc độ cũng không chậm hơn những người có tam linh căn bao nhiêu.



Trúc Cơ vẫn luôn được chậm rãi tiến hành, giai đoạn đầu, y có thể cảm giác được sương khí trong đan điền càng ngày càng nồng đậm, đã đến điểm giới hạn, sau đó sương khí kia liền bắt đầu chậm rãi ngưng tụ lại, tiếp theo trở nên đặc sệt, quá trình này đại khái phải tốn mấy ngày, đợi khi số lượng sương khí đặc sệt càng ngày càng nhiều, sau đó liền trở nên trôi chảy tự nhiên, khi tính chất đặc sệt đạt đến trình độ nhất định, dần dần, làn sương kia liền từ hình thái giọt nước, ngưng tụ thành một khối dịch thể.



Trong quá trình nguyên khí ngưng tụ thành giọt nước, y hấp thu lượng lớn linh khí, đợi khi tất cả giọt nước tụ thành một khối, mới chậm rãi ngừng lại tốc độ hấp thu linh khí. Tuy rằng Trần Hạc vẫn luôn nhắm mắt, nhưng vẫn luôn ngưng mắt nhìn sự biến hóa của đan điền trong cơ thể, tuy rằng hiểu rõ bản thân đã Trúc Cơ thành công, nhưng cảnh giới tuyệt không vững chắc, cần phải hấp thu thêm ba ngày nữa, củng cố một chút.



Mà thời gian hơn mười ngày nay, không chỉ có tu sĩ họ Củng ngoài cửa ngày ngày đả tọa chờ đợi, lòng như lửa đốt, ngay cả thi thể khô trên giường đá kia cũng có chút ngồi không yên. Trời biết tất cả linh khí cho một tiểu tử không bắt mắt này Trúc Cơ, gần như đã hao hết một phần mười năng lượng còn sót lại trong pháp khí Nguyên Thần của gã, nếu không phải vì để bản thân có thể tiếp nhận thuận lợi khối thân thể này, miễn đi sự phiền phức khi Trúc Cơ, sợ là gã sớm đã không kiềm chế được nữa rồi.



Lúc này khối dịch thể dùng nguyên khí áp súc mà thành trong đan điền Trần Hạc, đã từ từ an ổn lại, y cũng không thể không suy nghĩ đến cục diện cần phải đối mặt sau khi Trúc Cơ, đồng thời trong lúc gián đoạn, trong lòng không ngừng suy xét sự ưu khuyết của đôi bên, và xác suất mình có thể đào thoát thành công.



Hiện tại điều có lợi nhất với y, đó là mình đã tiến cấp tới Trúc Cơ, linh khí thiên địa có thể được hấp thu, nhiều hơn một phần ba so với Luyện Khí Kỳ, mà khi vận hành công pháp toàn linh, linh khí có thể chống đỡ được cũng tăng phân nửa so với trước, đồng thời miễn cưỡng có thể điều khiển được một chút.



Tuy rằng hiện tại y chỉ là tu sĩ Trúc Cơ giai đoạn đầu, nhưng nếu khi đối mặt tu sĩ họ Củng ngoài cửa lần nữa, không còn là số phận con kiến bị nắn tròn bóp dẹt, không hề có sức phản kháng như khi là Luyện Khí Kỳ trước đây nữa, lúc này cho dù đối phương muốn giết mình, e rằng cũng chỉ có thể tính ngầm, sẽ không lộ liễu trắng trợn, dù sao không gian nơi đây có hạn, mà một tu sĩ Trúc Cơ tự bạo, cho dù lão là Trúc Cơ hậu kỳ cũng không chịu nổi.



Mà khối thi thể của tu sĩ thượng cổ Kim Đan hậu kỳ trước mặt này, với y mà nói có thể là sự uy hiếp lớn nhất trước mắt, nếu một khi đối phương tiến vào thức hải của mình, dựa vào nguyên thần Kim Đan Kỳ, mình cũng chỉ có kết cục bị cắn nuốt. Chỗ có một phần thắng duy nhất, là việc mình đã biết ý đồ của gã, mà gã lại không biết, có lẽ có thể ra tay bất ngờ vào thời khắc mấu chốt.



Đồng thời sau khi y đả tọa hơn mười ngày, chậm rãi tỉnh lại, rốt cục vẫn có điều phát hiện. Cho dù đối phương là tu sĩ thượng cổ thì sao, mất đi thân thể hơn một nghìn năm, chỉ có một chút nguyên thần như vậy tồn tại, có lẽ còn có thể miễn cưỡng điều khiển được pháp khí Nguyên Thần trong cơ thể lúc còn sống, nhưng chung quy không cách nào so sánh được với đại tu sĩ Kim Đan hậu kỳ ngàn năm trước, đồng thời dựa theo uy lực của pháp khí mà xem, cũng có thể thấy được năng lượng của nguyên thần đã bị hạ thấp mấy tầng, có thể nói uy lực có mười thì đã mất tám, chín. Tuy rằng lúc này đối phó một Trúc Cơ Kỳ còn có thể dễ dàng, nhưng lại không nhất định không tìm được sơ hở để lợi dụng.



Trần Hạc trong vòng 3 ngày củng cố Trúc Cơ, bề ngoài là đang nhắm mắt đả tọa, nhưng trên thực tế, ở trong đầu y lại không ngừng nghĩ đến tất cả những chuyện có thể sẽ phát sinh sau khi mở mắt ra, đối sách y nên đối mặt như thế nào. Nếu là trước đây, muốn một tu sĩ Trúc Cơ đánh lén một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, đây quả thực có thể nói là hành vi lấy trứng chọi đá, muốn chết, nhưng dưới một số tình hình và điều kiện đặc biệt, cũng không nhất định không có khả năng làm được.



Trước đó y thậm chí còn nghĩ đến việc lấy ra khối thân thể kiếp trước trong không gian Giới Tử, kéo dài thời gian, sau khi gã đoạt xá thì tiếp tục tìm cơ hội đối phó, dù sao khi mới đoạt xá là lúc nguyên thần suy yếu nhất, bởi vì phải dung hợp với thân thể đoạt xá được, nhưng đối phương là tu sĩ Kim Đan, không có khả năng không nghĩ tới điểm này, khi gã muốn đoạt xá, tất nhiên sẽ dùng pháp khí Nguyên Thần giết chết toàn bộ những người khác trước tiên, không để lại một chút hậu hoạn sẽ có thể sản sinh khi gã đoạt xá.



Cho dù y lấy ra thân thể cung cấp cho gã đoạt xá, cũng là một con đường chết, lấy lòng đối phương cầu một con đường sống, Trần Hạc căn bản chưa từng nghĩ tới, bởi vì không có ai sẽ thủ hạ lưu tình với một kẻ biết bí mật, và mơ ước túi trữ vật của mình.



Sau khi suy nghĩ này bị thủ tiêu, Trần Hạc chỉ có thể chọn ra một loại có khả năng thành công nhất, từ trong phần lớn suy nghĩ không đáng tin để mạo hiểm một lần, dùng ưu thế mà bản thân chiếm trước mắt, mạo hiểm để tìm một chút sơ hở khi đối phương sơ suất, trong nháy mắt đối phương sơ suất, sau đó một kích lấy mạng.




Muốn cầu sinh trong hiểm, nói thì dễ, nhưng khi muốn làm, không thể nghi ngờ phải tính toán chu đáo. Tất cả lực lượng, phạm vi đánh giá, nhỏ thì đến sự khống chế mỗi một giây mỗi một biểu cảm động tác, lớn thì đến toàn bộ quá trình bố cục khiến gã tưởng lầm khi ra tay. Thẳng đến sau khi y lập đi lập lại tất cả tình cảnh được dự đoán trong đầu, thuộc lòng trong ngực, lúc này mới chậm rãi thu công pháp, mở mắt.



Lần mở mắt này, không chỉ tu sĩ họ Củng đang đả tọa ngoài cửa phòng đá đồng thời phát hiện, ngay cả năm món đồ bất động trên đỉnh đầu, cũng trở nên rục rịch. Nếu không phải công pháp của Trần Hạc đặc thù, cực mẫn cảm với sự dao động linh khí, cho dù cùng là tu sĩ Kim Đan Kỳ, không chú ý cũng sẽ không phát hiện được.



“Tiểu tử, ngươi Trúc Cơ thành công?” Tu sĩ họ Củng kinh ngạc, đứng dậy, bởi vì linh khí trong căn phòng đá cuồng bạo hỗn độn, lão không cách nào thẩm thấu thần thức vào để cảm ứng, bất quá thấy biểu cảm thoáng có chút hưng phấn trên mặt Trần Hạc lúc này, thì mười phần đã có tám, chín. Tuy rằng trên mặt lão bày vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ Trần Hạc đạp phải vận cứt chó, vậy mà cũng có thể Trúc Cơ trong loại hoàn cảnh ác liệt đó, ngược lại tiết kiệm được Trúc Cơ Đan, nhưng nếu như thế, sợ rằng đối phương sẽ không còn làm việc cho mình nữa, dù sao Linh Lung Quả đối với y mà nói đã không còn tác dụng, mà bảo vật...



Tu sĩ họ Củng nghĩ đến đây, trên mặt nhất thời hiện ra một tia thâm độc. Lão sớm đã hạ quyết tâm, nếu người này không Trúc Cơ thành công, nguyên khí sẽ bị thương nặng, đến lúc đó e rằng không cách nào lấy được bảo vật, thậm chí chết trong phòng, nhưng nếu một khi y Trúc Cơ thành công, dám can đảm đánh chủ ý đến bảo vật, lão nhất định sẽ khiến y chết không có chỗ chôn. Một tu sĩ nho nhỏ mới Trúc Cơ, lão còn không để vào mắt.



Bất quá hiện tại chỉ có thể áp chế suy nghĩ này, lộ ra nụ cười đầy mặt, nói lời dễ nghe: “Tiểu hữu thiên tư thông tuệ, không ăn Trúc Cơ Đan đã Trúc Cơ thành công, thật sự là cơ duyên to lớn, thực đáng mừng.”



Còn chưa đợi Trần Hạc nói chuyện đã lại lập tức nói tiếp: “Chỗ ta có không ít công pháp và đan dược hữu dụng với Trúc Cơ, đồng thời còn có ba món pháp khí phẩm chất cực không tệ, nếu không chê thì tặng cả cho tiểu hữu cùng với Linh Lung Quả...”



Trần Hạc đương nhiên biết rõ lão đang lấy đồ để lôi kéo mình, giúp lão lấy được Kim Liên cửu phẩm và túi trữ vật của tu sĩ thượng cổ, vì vậy tuyệt không lộ ra loại vẻ mặt mang ơn trước đây, thần sắc chỉ thoáng bình thản, chắp tay nói: “Nếu sư thúc có thể buông tha cho tại hạ một con đường sống, tất cả đồ vật đều có thể thuộc về sư thúc...”



Sau khi Củng tu sĩ nghe xong, sửng sốt, không khỏi lộ ra chút vẻ hoang mang, nhưng kế đó liền xấu hổ cười nói: “Tiểu hữu nói đùa rồi, ngươi giúp lão phu lấy đồ, lão phu làm sao sẽ lấy oán trả ơn, đến lúc đó đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”



Trần Hạc đứng tại chỗ, sau khi nghe xong từ chối cho ý kiến, đáp lại: “Hy vọng sư thúc có thể nhớ kỹ lời nói vừa rồi.” Nói xong liền xoay người đi đến giường đá, nếu là trước Trúc Cơ, y đi lên một bước, cần phải dừng lại mấy phút đồng hồ, vậy hiện tại sau khi mỗi bước đặt xuống đất, chỉ dừng lại hơn mười giây, lại đi tiếp một bước về phía trước, tuy rằng vẫn chậm, nhưng đã nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần, chỉ chốc lát sau lại đi tới ba bước.




Tu sĩ họ Củng ngoài căn phòng đá thấy Trần Hạc nghe lời tiến lên lấy đồ, không khỏi bắn ra vẻ hưng phấn từ trong mắt, ngừng lại hô hấp, dường như bảo vật kia đã gần trong gang tấc, lập tức sẽ tới tay.



Mà Trần Hạc lúc này cách giường đá chỉ còn lại cự ly một bước rưỡi, bước qua một bước nữa, y sẽ chỉ còn cách hài cốt ngồi trên giường kia một cánh tay, đối với việc đột nhiên đoạt xá của đối phương mà nói, cự ly này là cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu muốn triệt để xua tan lòng nghi ngờ của đối phương, khiến gã cảm thấy hết thảy đều trong lòng bàn tay, sau đó tự nguyện rời khỏi bản thể sống nhờ, cách cự ly xa là làm không được, chỉ có thể như thế.



Trần Hạc nhấc chân bước một bước nặng nề về phía trước, có chút gian nan lại nâng lên một chân khác đuổi theo, tiếp theo liền muốn vươn tay gỡ xuống túi trữ vật từ bên hông hài cốt. Đối với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà nói, hoàn toàn có thể cách không lấy vật, nhưng bởi vì trong căn phòng đá tràn ngập linh khí hỗn độn, vì vậy nếu muốn lấy vật, chỉ có thể vươn tay tiếp xúc như phàm nhân.



Cho dù kiếp trước Trần Hạc đã từng đối mặt mấy nghìn tang thi huyết đằng, giờ này khắc này vẫn khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tuyệt không nhẹ nhõm hơn so với việc một mình đối diện hàng trăm tang thi lúc trước bao nhiêu, thậm chí càng gian nan hơn, dù sao giết tang thi còn có thể có sức phản kháng, lúc này nhất cử nhất động lại đều có sự lo lắng về tánh mạng.



Trong nháy mắt Trần Hạc khom lưng, liền vận dụng công pháp toàn linh trong cơ thể đến mức tận cùng, giờ khắc này, y thậm chí có thể thấy rõ được diện mạo mơ hồ và sự dao động của năm món đồ trong không trung.



Đó hẳn là năm vật hình tròn chưa thành hình, may mắn, dao động cũng không rõ ràng, nói cách khác đối phương đã định liệu trước, cho rằng y không hề có sự uy hiếp, tuyệt không sản sinh phòng bị với mình. Bởi vì trước đây ở động khoáng đào linh thạch, tập luyện đều là làm một lúc ba việc, lúc này y vừa có thể chú ý sự dao động của năm món pháp khí Nguyên Thần trên đầu, bên kia thì chuyên chú lên phần trán thi hài. Bởi vì nguyên thần của con người là ở trong thức hải nơi ấn đường giữa hai hàng lông mày, nếu nguyên thần đối phương dự định đoạt xá, tất sẽ bắn ra từ nơi đó.



Mà lúc này, Trần Hạc lại phải tận lực nghiêng thân tránh khỏi đối mặt chính diện, tận khả năng kéo dài tốc độ và góc độ nguyên thần của gã đi đến ấn đường của mình, một tay lại chậm rãi vươn về phía túi trữ vật sáng loáng trên thắt lưng đối phương, tay kia lại áp sát trong tay áo, lấy góc độ nghiêng người che chắn, tay khe khẽ nắm chặt.



Tất cả điều này, bất kể là phương hướng hay động tác, đều là góc độ có lợi nhất đã được tính toán qua trăm nghìn lần trong đầu y, mục tiêu lúc này của y là phải dẫn ra nguyên thần giấu trong thi thể kia, bất kể nguyên thần này lớn mạnh cỡ nào, chỉ cần bị dẫn ra khỏi bản thể, đó là thời khắc nó yếu ớt nhất, cũng là thời gian ra tay tốt nhất.



Nói thì chậm, thời gian thì nhanh, ngay khi tay Trần Hạc vừa chạm tới túi trữ vật, y đã lập tức cảm giác được phía trên đột nhiên xuất hiện một luồng dao động linh khí, ngay trong nháy mắt đó, tóc gáy toàn thân y dựng thẳng, đây là sự cảnh báo tự nhiên khi thân thể gặp phải sát ý hoặc nguy hiểm.




Bạn đang �



Quả nhiên chợt thấy thi hài kia, đầu thoáng ngẩng, nhất thời một khối ánh sáng xanh bắn ra, tốc độ của nó cực nhanh, nhưng phản ứng của Trần Hạc lại nhanh hơn, một khắc khi nó bắn ra, y đã như tính toán trước hết, thân thể tức khắc bật nhảy lên, mà hỏa cầu áp súc được giấu trong tay áo lại đánh về phía thi hài kia.



Chỉ cần thiêu hủy thi thể người nọ, như vậy nguyên thần này sẽ không còn đường lui nữa, nguyên thần của người tu tiên khi chưa phá Nguyên Anh, chính là thứ dễ hỏng nhất, chỉ cần bại lộ nó ra không khí, chỉ cần thời gian hơn mười giây không tiến vào cơ thể người khác đoạt xá, sẽ tự động tiêu tán trong không khí, mà cách tốt nhất ngăn cản nó tiến vào thức hải của mình, đó là kéo xa cự ly với nó.



Trước đó Trần Hạc mỗi khi đi một bước đều phải dừng một hồi, mà lúc này thoáng cái đã nhảy ra xa ngoài ba mét, tốc độ nhanh dị thường. Đừng thấy chỉ là mấy động tác nhanh chóng, đây là một điểm chênh lệch thời gian có khả năng nhất mà y suy tính được, sau khi so sánh giả thuyết tất cả thủ đoạn công kích, diễn luyện vô số lần trong đầu, lúc này mới có thể làm ra được chính xác như thế.



Nhưng y vẫn đánh giá thấp lực áp bách của năm món pháp khí Nguyên Thần phía trên, vốn tưởng rằng mình có thể thoát ra ngoài căn phòng đá, nhưng trên thực tế lại chỉ dời đi được ba bước, tựa như bị đá nặng đè thân, nếu không phải lúc này công pháp toàn linh đang nhanh chóng vận chuyển trong cơ thể Trần Hạc, chỉ sợ sẽ bị đè quỳ rạp trên mặt đất tại chỗ, không cách nào đứng dậy.



Khi năm món đồ trên đầu có dao động, y liền biết tu sĩ thượng cổ kia muốn dùng pháp lực của pháp khí Nguyên Thần, áp chế y không cách nào nhúc nhích, sau đó nó sẽ có thể tiến vào thức hải của mình trong nháy mắt, tiến hành đoạt xá.



Nhưng gã nghìn tính vạn tính lại không ngờ đến, biểu cảm thống khổ và trạng thái bị áp chế mà mình biểu hiện ra, là giả, trong nháy mắt lừa nó rời khỏi thi hài, y đột nhiên bật khỏi chỗ đứng, cũng quăng một hỏa cầu, đánh nổ toàn bộ đầu của thi hài kia thành cặn bã.



Trần Hạc bởi vì đã Trúc Cơ thành công, miễn cưỡng lợi dụng công pháp toàn linh, có thể thoáng điều động chút linh khí thiên địa, mà năm món pháp khí Nguyên Thần trên đầu vừa vặn là do linh khí ngũ hành biến thành, vừa vặn có thể khắc chế, tuy rằng dựa vào tu vi chỉ mới được tính là hợp cách bây giờ của y, muốn chống đỡ pháp khí Nguyên Thần của Kim Đan Kỳ, thực sự có chút trắc trở, thậm chí tựa như trò đùa, nhưng pháp khí của đối phương tuyệt không phải ở trạng thái đỉnh phong, mà đã hao hết trong thời gian nghìn năm, cho dù y kiên trì không được bao lâu, nhưng khôi phục lực hành động trong nháy mắt, vẫn có thể làm được.



Nhưng pháp khí Nguyên Thần của Kim Đan hậu kỳ, cho dù đã tiêu hao ngàn năm, uy lực vẫn mạnh mẽ, Trần Hạc chỉ chuyển qua địa phương cách giường đá ba bước có thừa, tựa như bị hòn đá nặng đè rơi xuống mặt đất, vào một khắc khi chân hạ xuống, y dùng hết sức lực lui về phía sau một bước.



Lúc này di chuyển thêm được một bước, là thêm được một phần hy vọng sống còn, mà điều khiến y cảm nhận thấy lòng thả lỏng chính là, khối nguyên thần cỡ nửa trái trứng gà kia, không chỉ nhào vào khoảng không, còn bị hỏa cầu mình ném ra lướt sát qua mép, lúc này quang mang nhạt đi, chợt sáng chợt tối, tốc độ phi hành cũng chậm lại.



Trần Hạc thậm chí thấy được trong ánh xanh của nó xuất hiện tia khí màu đen, nơi màu đen như khói kia tựa như một khuôn mặt quỷ lộ ra. Hiển nhiên tu sĩ thượng cổ này vì kéo dài nguyên thần mà tu luyện ma công, hiện tại nguyên thần đã nửa người nửa ma.



Nó trừng Trần Hạc, dường như có huyết hải thâm cừu, hận không thể nuốt y vào bụng. Mà công pháp toàn linh Trần Hạc vận hành lúc này, rốt cục bị năm món pháp khí Nguyên Thần phía trên tiêu hao hết triệt để, tuy rằng đây không phải một bước xấu nhất mà Trần Hạc tính ra, nhưng cũng cực kỳ không xong. Một là cự ly y rời đi khá ngắn, vẫn ở trong phạm vi nguyên thần đoạt xá. Hai là đến một bước này, thủ đoạn mà y có thể bảo hộ bản thân chỉ còn lại món cuối cùng, đó là y bào Tằm Ngũ Sắc được dệt hai tầng trên người.



Mà ngay khi cả khuôn mặt y không tự chủ được toát mồ hôi lạnh, xuất hiện suy nghĩ, năm món pháp khí Nguyên Thần kia như nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, nhao nhao đâm tới ngực bụng y, ngực bụng chính là nơi quan trọng đặt trái tim và đan điền, một khi bị xuyên vỡ, hết thảy tu vi đều sẽ là công dã tràng.



Nhưng vào lúc này, ngoài cự ly ba mét, nguyên thần của tu sĩ thượng cổ đột nhiên phát ra thanh âm bén nhọn, ánh xanh nguyên thần vốn càng ngày càng yếu, cuối cùng chợt lóe sáng trong nháy mắt, cũng nhanh chóng đánh tới phía Trần Hạc.



Trong đầu Trần Hạc đột nhiên xuất hiện sự trống rỗng nửa giây, y cảm nhận thấy nguyên thần của mình có chút chấn động, thậm chí vào lúc này, việc cuối cùng y nghĩ đến, là đến không gian Giới Tử nhìn Hỏa Vân Báo một lần. Nếu lần này bị tu sĩ Kim Đan kia đoạt xá thành công, gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho linh thú mà mình nuôi.



Nghĩ đến trước đây khi nhặt được hắc báo, vào giờ khắc này y bắt đầu vô cùng hối hận, vì sao trước đây mình giữ lại nguyên thần của Kim Trảm Nguyên, để khiến hắn lần nữa rơi vào hoàn cảnh ác mộng như vậy.



Nhưng mà, khi ánh sáng màu xanh bay đến chỗ trán Trần Hạc, lại như đã cháy hết tất cả năng lượng, hóa thành từng đốm ánh xanh, bắt đầu tiêu tán ra trên trán, tiếp theo liền biến thành hư vô.



Mà Trần Hạc, sau khi nguyên thần rung động trong nháy mắt, lại quy về yên bình, sau khi nhìn thấy nguyên thần của đối phương, tiêu tán trên chỗ cách trán mình chỉ một chút xíu, lúc này mới cảm thấy cả tấm lưng đều đã ẩm ướt lạnh lẽo, sau đó thân thể dựa qua bức tường bên cạnh, năng lượng thân thể tiêu hao cực độ chỉ trong mấy giây, dưới tình huống chống đỡ không được nữa, chậm rãi trượt ngồi xuống đất.