Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 140




Dãy núi Phong Linh là khu linh khoáng nhỏ sát rìa khu vực thuộc sở hữu của Ngọc Đan Môn, bởi vì linh khí tương đối nồng đậm, nhiều năm sương khí lượn lờ, khiến người ta thấy không rõ chân diện mục của dãy núi.



Trần Hạc bởi vì làm lỡ lộ trình ở chợ đan môn, đành phải tốn ba khối linh thạch hạ phẩm thuê con phi cầm, khó khăn lắm mới chạy tới được Phong Linh Sơn vào buổi chiều trước khi mặt trời lặn.



Bất kể môn phái nào cũng đều thập phần coi trọng đối với linh khoáng thuộc sở hữu của mình, sản lượng linh khoáng cũng trực tiếp tương liên với thượng – trung – hạ phẩm, linh khoáng thượng phẩm thậm chí có tu sĩ Kim Đan Kỳ gác, mà linh khoáng hạ phẩm bởi vì sản lượng thưa thớt, chỉ có một số tu sĩ trên Luyện Khí Kỳ tầng mười thủ vệ.



Khi Trần Hạc tới cửa dãy núi, liền nhảy xuống từ trên người linh cầm, linh cầm kia đã sống ở đan môn trăm năm, cực quen thuộc với lộ trình trong môn, đến mục tiêu liền tự động quay trở về, thủ vệ cửa mặc khôi giáp, giống Trần Hạc là tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười.



Thấy Trần Hạc tới gần cửa dãy núi, lập tức chỉ hai thanh linh đao về phía y, “Đưa ra ngọc bài mới có thể vào, nếu không thì tiến lên một bước nữa đừng trách chúng tôi không khách khí...”



Trần Hạc sau khi nghe xong lúc này mới nhớ đến khối ngọc bài nhận tạp dịch mà sư huynh cần vụ cho, tức khắc tay sờ lên eo, lấy ra tấm bài hai tay đưa qua. Hai gã thủ vệ đánh giá nửa ngày, sau khi xác nhận không sai lầm, lúc này mới trả ngọc bài lại, để y đi vào, cũng cho y một tấm địa đồ.



Tấm địa đồ này cực kỳ đơn giản, hiển nhiên là chỉ về phía phương hướng khu mỏ, Trần Hạc sau khi cầm đi vào trong, không quá vài trăm thước đã xuất hiện một chiếc cầu treo, qua cầu treo quẹo phải vài trăm thước, liền vào một công trường dựng tạm thời, khắp nơi trên mặt đất rải rác đá vụn sót lại khi đào khoáng, xung quanh lại là một số nhà gỗ đơn sơ niên đại lâu đời, có một số tu sĩ tương tự thợ mỏ đang không ngừng ra vào.



Mà quanh thân có không hề ít thủ vệ trên Luyện Khí Kỳ tầng mười đang vác linh thạch đi lại tuần tra xung quanh, cho dù là một mỏ linh khoáng nhỏ đã bị đào sạch trong mấy năm nay như thế này, quản lý vẫn có thể nói là sâm nghiêm. Trần Hạc mới vừa vào, đã bị người phát hiện, một thủ vệ thân hình cao lớn quát một tiếng với y: “Đứng lại, ngươi là ai, vào bằng cách nào?”



Thanh âm trút vào lỗ tai, Trần Hạc chỉ cảm thấy đầu vang ù ù một trận, lập tức tâm thần chấn động, người này rất có thể là tu luyện công pháp loại sóng âm. Trong nháy mắt y đã lại khôi phục bình thường, sau đó cung kính nói: “Vị sư huynh này, đây là ngọc bài tạp dịch của tôi, hôm nay mới vừa lĩnh ở chỗ sư huynh cần vụ trong đan môn.” Nói xong liền đem ngọc bài ra, đưa cho người nọ.



Thủ vệ kia đánh giá y trên dưới hai lượt, nửa ngày sau, mới cầm ngọc bài nhìn nhìn, đích thật là ngọc bài tạp dịch trong đan môn, bất quá một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng mười vậy mà sẽ tới nơi này đào linh khoáng? Tuy rằng khu mỏ cũng sẽ có tu sĩ tầng tám chín đến làm tạp dịch, nhưng mấy năm nay bất quá cũng chỉ có một hai người, tầng mười lại càng hiếm thấy.



Trong mắt không khỏi bắn ra thần sắc hồ nghi, giọng điệu cực kỳ bất thiện nói: “Thợ mỏ tiến vào tầng khoáng, trên người không thể mang theo bất kỳ túi trữ vật nào, nếu như phát hiện ngươi có một chút ý đồ mang linh thạch ra khỏi khu mỏ, không cần thông qua đan môn ta vẫn có thể lập tức xử trí ngươi, trong phạm vi mấy chục dặm này có mấy trăm thủ vệ bí mật ẩn nấp, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng tuyệt đối trốn không thoát...”



Thủ vệ kia vừa nói chuyện, hai mắt vừa như đèn pha theo dõi y, lúc này nếu Trần Hạc biểu hiện ra biểu tình trấn định tự nhiên, khẳng định càng dẫn tới sự hoài nghi của gã, vì vậy mặc dù trong lòng Trần Hạc xác thực đánh một chút chủ ý đến linh khoáng, mượn linh khoáng để nuôi Địa Mạch Ngưng Thần Quả, nhưng lúc này cũng chỉ có thể thuận thế hợp thời biểu hiện ra một chút vẻ phẫn hận và chán chường, miệng lại ngậm chặt không có nửa câu giải thích.



Thủ vệ kia đương nhiên nhìn ở đáy mắt, nghĩ đến cần vụ trong đan môn thường xuyên phân phối tu sĩ mà bản thân nhìn không vừa mắt đến địa phương bẩn mệt làm tạp vụ, nhất thời ánh mắt lộ ra một chút hiểu rõ, e rằng sư đệ trước mắt này đây cũng đắc tội vị sư huynh cần vụ nào đó, mới bị phân đến địa phương chim không thèm thải này, nghĩ đến đây cảnh giác cũng tan đi hai ba phần.



Bình thường tu sĩ giống như vậy, là khinh thường đến đào khoáng, phỏng đoán ở trong động khoáng nửa năm sẽ rời đi, lúc này mới ném ngọc bài qua, đưa y đến chỗ giám công động khoáng, đăng ký vào sách.



Bởi vì Phong Linh Sơn là một khu vực ở phạm vi biên giới của Ngọc Đan Môn, cái gọi là trời cao hoàng đế xa, chính là chỉ nơi này, có thể nói, lời nói có trọng lượng nhất chính là của đầu lĩnh thủ vệ và giám công này, thủ vệ phụ trách trông giữ nhân viên khu linh khoáng, giám công lại là phát cho công cụ và thu lấy linh thạch mang ra từ động khoáng.



Đầu lĩnh thủ vệ kia dẫn Trần Hạc tới cửa động, sau khi nói hai câu với giám công ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt giám công liền ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Trần Hạc. Bình thường đến khu mỏ này đều là một số Luyện Khí Kỳ dưới tầng năm, trên người đừng nói là hai thanh linh khí tốt chút, cho dù là linh thạch cũng chỉ có vài khối đáng thương, hiện giờ vậy mà có một Luyện Khí Kỳ tầng mười tới, nước luộc này có lẽ sẽ không thấp. (ý chỉ Hạc ca là nước luộc ‘béo bở’)



Linh thạch của khu mỏ, bọn họ còn không có lá gan thu làm của riêng, nhưng lại tuyệt không khách khí với những thợ mỏ này, tới địa bàn của bọn họ phải dựa theo quy củ của bọn họ. Giám công vừa nhìn Trần Hạc, ánh mắt vừa đánh giá trên dưới, một bộ lam bào đệ tử cấp thấp bình thường, toàn thân không có thứ gì đáng giá, sau cùng ánh mắt chăm chú vào túi trữ vật của y.



“Quy củ vào động khoáng, trên người không thể có bất kỳ túi trữ vật nào, ngươi, ném cái trên thắt lưng lại đây, ta tạm thời thay ngươi bảo quản trước...” Nói là bảo quản, túi trữ vật của Luyện Khí Kỳ là không có thần thức khóa định, cho dù có người lấy đồ bên trong, cũng không phát hiện được, cho dù phát hiện đồ ít đi, ở địa phương mà giám công và thủ vệ một tay che trời này, cũng tuyệt đối không dám lộ ra, trừ phi ngay cả mạng cũng không cần, người ta tùy tiện chụp cho mi cái tội danh trộm linh thạch động khoáng, đều sẽ chịu không nổi.




Mà Trần Hạc ngoại trừ thoáng nhíu mi, hơi do dự, cũng chỉ đành lấy túi trữ vật bên hông đưa qua, dù sao khi ở đan môn có môn quy nghiêm ngặt hạn chế, cấm tu sĩ trong môn tranh đấu, cho dù có người thấy hơi tiền nổi máu tham, bất quá cũng chỉ là sau lưng dẫn tới nơi khác mới động thủ, hiện tại thân ở nơi đây lại phải vạn phần cẩn thận, bởi vì môn quy đối với những người này căn bản là thùng rỗng kêu to, không có đạo lý gì để nói, y không nghi ngờ, nếu mình dám công nhiên chất vấn phản kháng, sợ rằng sống không quá ba ngày trong tay những người này, cho dù y là Luyện Khí Kỳ tầng mười thì cũng thế.



Giám công kia cuối cùng không e dè Trần Hạc, trắng trợn lấy túi trữ vật qua nhìn nhìn, nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, quả nhiên là nước béo bở, trong túi trữ vật vậy mà có hai thanh linh khí không tồi, ba bình Hoàng Thanh Đan lớn, một số linh thảo cấp thấp và hơn một trăm năm mươi khối linh thạch hạ phẩm.



Giám công và đầu lĩnh thủ vệ nhìn nhau một cái, lúc này mới chầm chậm lấy ra từ trong túi trữ vật một cái sọt cao hơn nửa người, bên trong có để một số công cụ như xẻng sắt, cuốc với búa chùy các loại.



“Sọt này có thể chứa ba nghìn khối linh thạch, mỗi khi đào được một sọt thì cho một khối linh thạch làm phần thưởng, sau khi đi vào, một tháng chỉ có thể đi ra một lần, có thể dùng phần thưởng đổi chút Tích Cốc Đan, cũng có thể nghỉ ngơi ở nhà gỗ, nhưng chỉ có thời gian một ngày.”



Trần Hạc sau khi nghe xong gật đầu, xem như là ứng tiếng, tiếp nhận sọt trúc, thuận thế vác lên vai trái, vừa muốn cất bước đi về phía động khoáng, lại nghe đầu lĩnh thủ vệ kia khoanh ngực mở miệng nói: “Xung quanh cửa động khoáng có bố trí trận pháp, nếu như trên người ngươi có giấu túi trữ vật khác, sẽ lập tức kích động trận pháp, bị mấy nghìn đạo linh nhận bắn chết, mấy ngày hôm trước mới kéo đi một tên, ngươi nên hiểu rõ...”



Nghe vậy tuy rằng bước chân Trần Hạc không dừng, nhưng sau lưng lại cứng đờ, hiện tại dừng lại chính là biểu hiện chột dạ, xác thực trên người y còn có một túi trữ vật, ban nãy đưa ra bất quá chỉ là túi trữ vật nhỏ trước đây, cũng là vì cẩn thận, chỉ để một phần đồ bên trong, cái còn lại thì được y ném vào không gian Giới Tử.



Xác thực có chột dạ trong nháy mắt, nhưng y lại không tin, trận pháp đặc thù của mạch khoáng nho nhỏ này có thể cảm ứng được túi trữ vật, còn có thể cảm ứng được ngay cả không gian Giới Tử trong cơ thể y? Vậy cũng thật sự là nghịch thiên.



Giữ vững tín nhiệm đối với không gian Giới Tử và nghi vấn đối với trận pháp, sau lưng Trần Hạc thoáng cứng ngắc một đường đi tới cửa động, cũng bước vào, kết quả trong nháy mắt không hề phát hiện trận pháp bị kích động, cho đến khi đi vào cũng không thấy bất kỳ linh nhận nào xuất hiện, lúc này Trần Hạc mới thở phào nhẹ nhõm, không quay đầu lại vác sọt trúc đi vào bên trong động.




Mà giám công ngoài động lại thưởng thức túi trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía đầu lĩnh thủ vệ: “Phong huynh nói lời vừa rồi là vì cảm thấy trên người hắn còn giấu túi trữ vật?”



Đầu lĩnh thủ vệ lại nhìn chằm chằm túi trữ vật kia nửa ngày, sau đó chỉ túi kia hỏi: “Trình sư đệ, đệ không cảm thấy một tu sĩ Luyện Khí tầng mười, chỉ dùng túi trữ vật sơ cấp mà không gian chỉ có thể chứa được chút vật phẩm nhỏ thế này, có chút kỳ quái sao?”



Giám công thoáng nhìn, nhất thời cũng phát giác không thích hợp, nhìn trái nhìn phải, loại túi này đích thật là sơ cấp, bình thường tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng ba bốn mới dùng, trước đây khi bọn họ vào đan môn cũng đều từng dùng qua, bởi vì đồ chứa được quá ít, dùng một năm rưỡi liền vứt, nhưng một Luyện Khí Kỳ tầng mười có hơn một trăm khối linh thạch hạ phẩm và hai món linh khí mà lại dùng nó, xác thực không hợp lý...



“Thế nhưng, trận pháp tuyệt không có phản ứng...”



Giám công nói xong thủ vệ cũng lộ ra vẻ nghĩ mãi cũng không ra, trận pháp kia là đan môn chuyên biệt dùng để suy đoán túi trữ vật, cho dù trên người chỉ giấu một chút vật phẩm trữ vật, cũng có thể cảm ứng ra được, nếu người nọ đã có thể thành công đi vào, cũng nói rõ trên người hắn căn bản không có vật phẩm trữ vật, vậy túi trữ vật này xác thực là duy nhất trên người tu sĩ kia. Hai người không khỏi nghĩ, có thể là người này cực kỳ tiết kiệm, cảm thấy túi trữ vật đủ dùng, vì vậy không đổi, mặc dù có điểm không hợp lý, nhưng cũng thực sự không có cách giải thích nào khác.



Bất quá bọn họ trăm triệu lần cũng không ngờ, trên người Trần Hạc vẫn còn vật phẩm trữ vật, nhưng nó lại tuyệt không phải túi trữ vật, nhẫn trữ vật hay vòng tay trữ vật bình thường của tu tiên giới, mà là không gian Giới Tử cực kỳ hiếm thấy.



Trận pháp ở cửa động chỉ có cảm ứng chính xác đối với vật phẩm trữ vật bình thường, chẳng qua túi trữ vật bình thường đều thuộc về loại không gian giả chết, loại này cực dễ cảm ứng dao động, nhưng không gian Giới Tử của Trần Hạc lại là do dùng mật pháp luyện chế một sơn cốc thực sự tồn tại trong hiện thực mà thành, đương nhiên không thể cảm ứng ra.



Mà ai có thể ngờ được, một tu sĩ Luyện Khí Kỳ bình thường đến không thể bình thường hơn, trên người vậy mà sẽ có một tòa sơn cốc linh điền luôn được mang theo bên mình, đây căn bản là chuyện không thể tưởng tượng nổi, căn bản ngay cả suy nghĩ cũng sẽ không sản sinh nửa phần.



Trần Hạc vác sọt trúc vào sơn động, nói là sơn động kỳ thực chính là cửa vào đào khoáng thạch, bởi vì trên tường cách một khoảng đều sẽ có Nguyệt Quang Thạch chiếu sáng, nhìn vật không thành vấn đề, càng đi vào trong, động khoáng gồ ghề hai bên lại càng nhiều.




Đi đến bên trong đã có thể nghe thấy rất nhiều thanh âm gõ tường đá. Như loại linh khoáng nhỏ này, đào khoáng thạch không dễ dàng, bởi vì nó không giống những khu mỏ thượng phẩm với linh thạch cách nửa thước sẽ có một khối, rậm rạp vừa gõ là đã được mười khối kia, bên này có chỗ sợ rằng đào trên nửa tháng cũng không thấy được mấy khối linh thạch.



Trần Hạc vừa vào bên trong, liền thấy không hề ít tiểu đội tự tổ chức đào khoáng, phái người canh ở động khoáng linh thạch mà mình đào ra, sợ người khác đến cướp ăn, thấy Trần Hạc, lập tức có người hét lớn: “Nơi đây đã có người chiếm, tránh ra tránh ra...”



Bất quá sau khi thấy Trần Hạc là Luyện Khí Kỳ tầng mười, nhất thời nín thinh, tựa như đột nhiên bị người ta bóp cổ họng. Tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp cao thế nào sẽ tới nơi này đào khoáng? Bọn họ không phải nên đi canh khoáng sao...



Trần Hạc lại giống như không nghe thấy, mà mở miệng hỏi: “Ngượng ngùng, mới đến không hiểu quy củ, nơi đây nếu đã bị các vị chiếm, vậy tôi đây hẳn nên đến chỗ nào đào khoáng?”



Tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng hai kia đã chuyển vài bước chân, thậm chí đã làm xong chuẩn bị thông tri bên trong động rằng có người cướp khoáng, thấy Trần Hạc xác thực nghiêm túc đặt câu hỏi, giọng điệu tuyệt không có ý khiêu khích, lúc này mới nuốt nước miếng, ngón tay run rẩy chỉ một mảng tường loang lổ không có động đá bên kia.



Trần Hạc thế này mới hiểu được, hết thảy động nơi đây ngoại trừ một số phế động đào mười ngày nửa tháng không ra linh thạch, cái khác đều đã có chủ, mới tới chỉ có thể tự mình một lần nữa tìm chỗ đào động. Lúc này trong lòng Trần Hạc thoáng có chút kích động, dù sao linh khoáng đã gần trong gang tấc, chỉ cần động thủ đào là có thể đào được, nhìn phương hướng tu sĩ kia chỉ, gót chân khẽ chuyển liền đi qua, hoàn toàn không thấy được bộ dáng tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp phía sau thở phào nhẹ nhõm.



Bọn họ là năm người một nhóm, thật vất vả mới đào được một động khoáng sản lượng cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều có thể đào được cỡ một sọt, như vậy một tháng mỗi người có thể có được năm khối linh thạch, đối với tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng một hai như bọn họ đã là một món thu nhập rất không tồi rồi, dù sao những tu sĩ như bọn họ hoặc là ở trong môn phạm sai, hoặc là linh căn cực kém, hơn mười năm không tiến triển, bị đan môn gián tiếp trục xuất, không bị đuổi ra tiên môn, có chỗ làm tạp dịch, còn có thu nhập tiếp tục tu luyện, đã là rất đáng quý rồi.



Trần Hạc lại vác sọt đi tới chỗ tảng lớn tường đá kia, sau đó ngắm nghía mọi nơi xem nên bắt tay từ đâu, nghĩ đến điều gì, lập tức vận hành công pháp toàn linh. Một năm khổ tu gần đây, lại có linh tửu và Long Vân Đan phụ trợ, công pháp toàn linh đã xem như thoáng có chút thành tựu, cảm ứng linh khí thiên địa cũng rõ ràng hơn trước đây không ít.



Công pháp toàn linh này kiếp trước y vẫn luôn coi như công pháp chính tu luyện, tới nơi đây mới chậm rãi mò mẫm phát hiện, công pháp này kỳ thực là một loại công pháp phụ trợ ngoại tu, có thể xem như là một loại tu thể, nó chỉ là lợi dụng phương pháp hấp thu linh khí thiên địa để đúc lại xương cốt kinh mạch, thậm chí còn có tác dụng tu sửa linh căn, nhưng nhất định phải phối hợp với công pháp nội tu để cùng tu luyện, có công pháp này phụ trợ, bất kỳ công pháp nội tu nào cũng có thể làm ít công to, công pháp toàn linh càng tinh thì công pháp nội tu sẽ càng thông thuận.



Mà đây cũng là nguyên nhân vì sao kiếp trước y tu luyện hai trăm năm, nhưng trong cơ thể vẫn không ngưng kết thành Kim Đan, thọ nguyên tương đối cũng bị suy giảm lớn.



Trần Hạc đặt tay lên mặt tường đá kia, nhắm mắt cúi đầu chậm rãi tìm kiếm. Dựa vào công pháp toàn linh hiện tại của y, tuy rằng vẫn chỉ là chút da lông, nhưng suy cho cùng trước đây đã tu luyện nhiều năm, vẫn còn có một chút bí quyết và cơ sở, tuy rằng linh khí trong linh khoáng hỗn độn, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phân biệt được một chút.



Đợi đại khái tìm kiếm hết khu vực một lần, rốt cục xác định một chỗ, ở một góc cực xa, một chỗ bị bóng râm của tường bao phủ rất không bắt mắt, linh khí nồng đậm hơn so với những chỗ khác, Trần Hạc hài lòng cực kỳ, vì vậy y lập tức tháo sọt xuống, cầm cuốc và cây búa bên trong dùng sức đập xuống vị trí được nhận định, kết quả một búa nện xuống, vậy mà chỉ lưu lại một vết tích nhạt chỉ sâu bằng móng tay trên tường.



Hiển nhiên đá có linh khoáng đều cứng rắn dị thường, sắt bình thường căn bản không thể hoàn toàn phá vỡ, Trần Hạc không khỏi điều động pháp lực trong cơ thể, cũng rót vào công cụ trong tay, lần nữa dùng sức đập xuống, nhất thời cuốc cắm vào trong đá, dùng một chút lực liền gõ xuống một khối đá.



Mà khối đá kia vừa rớt, nhất thời trong tường đá lộ ra hơn mười viên linh thạch to to nhỏ nhỏ, đều khảm trong đá, chỉ lộ ra một chút, thấy thế Trần Hạc lập tức cẩn thận quét nhìn xung quanh, vị trí bí ẩn, phía sau cũng không có người nào, y tức khắc ném cuốc, lấy một cây nạy nhỏ, cắm trong tường đá, lấy ra từng viên những linh thạch đó, đặt trong tay.



Khóe miệng Trần Hạc nhất thời có ý cười, đã có linh thạch, vậy Địa Mạch Ngưng Thần Quả cũng sẽ ngay trong tầm tay.