Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 131




Người của năm phái đã sớm bố trí bàn ghế ở ngoài cốc, mỗi một tu sĩ đi ra từ trong cốc đều phải giao nộp cho năm phái chí ít mười gốc linh thảo trên năm mươi năm, hoặc nguyên liệu yêu thú trị giá tương đương, hoặc là tinh thạch. Nghe thấy phí vào cốc này khiến chúng tu sĩ đau lòng.



Bất quá không ai dám quỵt nợ ở trước mặt nhân mã năm phái, dù là mượn cũng phải mượn, dù sao năm đại môn phái chính là chúa tể của các tiên môn lớn nhỏ trong phạm vi ngàn dặm thuộc Quỳnh Quốc, ngay cả vị Nguyên Anh lão tổ tọa trấn Tiên Thành kia cũng là người trong năm phái, người ta chỉ cần tùy tiện động đậy đầu ngón tay là đã có thể khiến những tán tu này triệt để biến mất khỏi Tiên Thành, ai lại dám không muốn sống đi nhổ râu cọp.



Trong lòng những tu sĩ vào cốc này đều có cân nhắc, ở trong cốc hoặc tìm yêu thú tìm linh thảo, hoặc đánh cướp tu sĩ khác, đại thể đều có thể gom đủ phân ngạch nộp lên trên của cá nhân, năng lực mạnh còn có thể kiếm được một món tiền nhỏ, vận khí kém thì khi lấy đồ ra, trên người cũng chẳng còn thừa lại bao nhiêu, thậm chí còn có người phải bù vốn, thật sự là rất xui, bận bịu không công một trận.



Tu sĩ với toàn thân là vết thương phía trước Trần Hạc, moi túi trữ vật moi đến khi lộn ngược cả túi, mới miễn cưỡng gom đủ định mức phải giao nộp, trong lòng cũng không khỏi không phục, linh thảo trong cốc này trải qua hơn trăm năm ngắt hái, số lượng càng ngày càng ít, nhưng phân ngạch hàng năm vào cốc lại càng ngày càng nhiều, thật sự khiến người ta khó chịu.



Chẳng qua tuy rằng những người này ai cũng nghĩ như thế, nhưng cũng chỉ dám nói trong lòng mà thôi, trừ phi không muốn sống nữa, hơn nữa cho dù vật phẩm nộp lên trên nhiều thế nào đi nữa, cũng vẫn sẽ có rất nhiều tán tu ùn ùn tiến tới, con đường tu tiên vốn là chú ý kỳ ngộ, mười người tay không mà về, nhưng sẽ có một người lấy được chỗ tốt, tỉ lệ như vậy cũng đủ để khiến cho đông đảo tu sĩ cấp thấp cố liều. Cây cầu độc mộc tiên đạo này, ai có thể nói chắc rằng lần này có phải bản thân sẽ bước qua cầu hay không.



Đến phiên Trần Hạc, y tiện tay lấy ra mười gốc linh thảo từ trong túi trữ vật đặt lên bàn, thậm chí có râu rễ còn dính bùn, hiển nhiên là vừa đào ra từ trong đất. Tu sĩ thu linh thảo kia kiểm tra từng cái một, trong lòng có chút lầm bầm. Lần này vật phẩm nộp lên trên thấp nhất là lấy mười gốc linh thảo năm mươi năm làm chuẩn, nhưng người khác đều lấy nguyên liệu yêu thú hoặc một số linh thảo ít niên đại bù qua, trên thực tế một gốc linh thảo năm mươi năm cần ba gốc linh thảo ba mươi năm mới có thể bằng, tính thế nào thì năm phái đều chiếm tiện nghi, người này ngược lại tốt, rốt cuộc thực sự là mười gốc linh thảo năm mươi năm, không nhiều không ít một năm, vừa vặn kẹt trên điểm mấu chốt.



Gã lại không biết tính tình Trần Hạc vốn tiết kiệm, cộng thêm ký ức của Trương Thư Hạc kiếp trước khôi phục, hai bên dung hợp lại thì càng không phải người lãng phí, ngược lại không phải y không muốn cho nhiều, bất quá chỉ là thói quen được nuôi thành trong nhiều năm.



Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có râu kia liếc nhìn Trần Hạc, nhất thời bới không ra được khuyết điểm gì, đành phải phất tay. Trần Hạc cũng không chần chừ, chân thoáng dừng lại rồi lướt ra xa mấy trượng, trong chớp mắt đã rời cốc, dựa vào ký ức đi thẳng về phía Tiên Thành.



Vào Tiên Thành, lập tức về tới căn nhà nát thuê trước đó, kế đó ngồi xếp bằng trên chiếc giường duy nhất trong phòng, lần nhắm mắt này đó là hai ngày hai đêm, mới dung hợp được hoàn toàn nguyên thần với giọt tinh huyết mảnh vỡ ký ức kia lại với nhau, thẳng đến khi không còn khoảng cách mới thở dài một hơi mở mắt ra.



Nếu không làm như thế, sợ rằng ngày sau khi tiến cấp sẽ sinh ra tâm ma, ảnh hưởng đến tâm tình khi độ kiếp, cũng may mảnh vỡ ký ức trong giọt tinh huyết kia chính là bản thân kiếp trước, sau khi dung hợp cũng không có tác dụng phụ gì, chẳng qua giọt tinh huyết kia chính là máu Toàn Linh, dựa vào thân thể hiện tại thì không cách nào hợp nhất được với nó, dù sao bản thân đã sống lại trong một khối thân thể khác, tuyệt không có bất cứ quan hệ nào với thân thể kiếp trước, vì vậy không cách nào hấp thu, nhưng chút vấn đề này ngược lại không hề gì, chỉ cần ngày sau mình tiếp tục tu luyện công pháp Toàn Linh, tự nhiên có thể chậm rãi luyện hóa, giọt tinh huyết kia là một giọt trong thời kì toàn thịnh trước đây, linh khí bên trong cực kỳ nồng đậm, hấp thu đương nhiên sẽ có chút chỗ tốt.



Trần Hạc sau khi mở mắt ra, lập tức dùng thần thức tiến vào không gian Giới Tử, trước khi đả tọa y có xem tình hình của Hỏa Vân Báo, thấy sinh mệnh lực của nó bắt đầu từ từ khôi phục, thì thở phào nhẹ nhõm. Đả tọa hai ngày, đợi sau khi đi vào lần nữa, Hỏa Vân Báo vẫn không tỉnh, nhưng nguyên thần hẳn là không đáng ngại, dù sao nguyên thần không phải ngoại thương, chắc hẳn phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.





Nhìn nó nửa ngày sau, lúc này Trần Hạc mới nhìn về phía thân thể kiếp trước bị y tùy ý đặt qua một bên, vẫn mặc bộ áo đỏ kia, Trần Hạc nhất thời cảm thấy chán ghét, bất quá tới cùng vẫn là thân thể đã từng của chính mình, không muốn triệt để hủy đi, dù sao khối thân thể này tu luyện đến thể Toàn Linh tuyệt không dễ, tuy rằng y đã từng động qua suy nghĩ trở lại khối thân thể này.



Bất quá, rất nhanh đã bỏ đi, sau khi ký ức kiếp trước khôi phục, ký ức đời này cũng không bị lãng quên, hơn nữa có vết xe đổ của người đoạt xá thất bại trước đó, y đương nhiên sẽ không tiếp tục động suy nghĩ này nữa, nếu như y về lại thân thể này, đó là mất đi một lần cơ hội có thể đoạt xá, ý vị của đoạt xá chính là có thêm được một mạng, có thể một lần nữa tiến vào tiên đồ, bất kể tu vi cao bao nhiêu, đều chỉ có một lần cơ hội, bất kỳ ai cũng không ngu ngốc từ bỏ.



Tuy rằng linh căn của thân thể này hơi kém, nhưng cũng không đến mức phải từ bỏ, ngày sau có thể tiếp tục tu luyện công pháp Toàn Linh, công pháp này mơ hồ có tác dụng khiến người ta thoát thai hoán cốt, kiếp trước kỳ thực y cũng cực kỳ bình thường, chưa hẳn có linh căn tốt, là bởi vì về sau tu luyện công pháp mới từ từ thay đổi, nếu kiếp trước có thể, vậy thân thể kiếp này cũng có thể.




Kế đó ánh mắt Trần Hạc lần nữa nhìn về phía Trương Thư Hạc kiếp trước, bởi vì không gian Giới Tử tiến vào trong tay trái y, đại khái là bởi vì có quan hệ đến căn cơ tu vi, tạm thời không cách nào tùy ý lấy ra, bình thường cũng chỉ dựa vào ý thức khống chế hết thảy trong cốc, lúc này có thêm một khối thân thể, không thể nghi ngờ là đã có thêm được một phân thân, ngày sau cho dù tới lúc cần thiết đoạt xá, cũng không tất phải tìm thân thể khác, có thể trực tiếp mang tới dùng, đương nhiên đây là hạ hạ sách, đặt ở trong cốc cũng có thể thuận tiện cho y làm việc trong cốc.



Nghĩ như thế, thoáng do dự, rồi lập tức phân ra chút thần thức vào trong thức hải của khối thân thể kia. Y đã quá quen thuộc với vùng thức hải đó, thời gian mấy trăm năm, dường như chỉ ngay hôm qua, đồng thời thức hải đó gần như không có bất kỳ bài xích nào với y, dù sao cũng là thân thể đã từng, hơn nữa y mới hấp thu xong mảnh vỡ linh hồn trong giọt máu kiếp trước, có thể nói thẳng y là Trương Thư Hạc cũng không quá đáng, nguyên thần vẫn còn, chỉ là thân thể thay đổi mà thôi.



Dễ dàng đã khống chế phân thân, y lại chán ghét nhìn bộ áo đỏ chẳng ra hình ra thù gì trên người, nhất thời vươn tay xé xuống, kế đó ném một ngọn lửa thiêu cháy, lúc này mới đi tới ngọn linh tuyền của sơn cốc ở một chỗ phía sau núi, tắm rửa một hồi trong nước, tắm mấy canh giờ, lúc này mới khoác một bộ áo bào trắng đơn giản.



Không tiếp tục dừng lại trong cốc nữa, thần thức trở lại bản thể, Trần Hạc mở mắt, ý thức khẽ động, cúi đầu nhìn về phía đoạn rễ cây lấp lánh trong suốt nơi lòng bàn tay trái, lọt vào trong tầm mắt dài không quá một tấc, có chút tàn phá không được đầy đủ, không khỏi khẽ nhíu đầu mi.



Trong mảnh vỡ ký ức của y, đoạn từng trải tiến vào khe nứt không gian quá mức hắc ám đáng sợ, y nhớ có chút không rõ, nhưng lại nhớ sau khi Lôi Kiếm của mình bị hủy diệt, mặc dù có bản thể của Kim Trảm Nguyên che chở, nhưng vẫn cảm thấy miệng mũi da thịt xuất huyết, dường như cũng bị gió bão áp lực cực lớn kia đè nén khiến linh khí trong cơ thể nổ tung, lúc đó cảm thấy lòng bàn tay có một luồng mát lạnh, trải rộng toàn thân, tiếp theo hình như bọn họ đã tông vào một vòng xoáy lỗ đen trong gió bão, cảm thấy bỗng nhiên bị đánh một kích, lúc đó dưới sự đau đớn, lập tức không còn ký ức.



Hiện tại ngẫm lại, có lẽ lúc đó có thể bảo toàn được thân thể, còn có một phần trợ lực của cây đào trong tay, chỉ tiếc, dù sao tu vi của y chưa đủ, khi thông qua chỗ kết giới kia, bị đánh tan nguyên thần tại chỗ, mới có chuyện chuyển thế sau đó.



Mà cây đào y dùng cặn đỏ nuôi nấng hơn trăm năm kia, chỉ sợ cũng đã vỡ nát vô số đoạn rơi vào không gian gió bão rồi, chỉ còn một đoạn rễ tiên nhỏ thế này lưu lại chuyển thế theo linh hồn y.




Kiếp trước y từng hỏi qua Kim Trảm Nguyên về chuyện cây Bàn Linh Đào mà hắn nói, bất quá lúc đó Kim Trảm Nguyên chỉ nói là trong viên thú tinh bị hắn dung hợp kia, có đề cập qua cây Bàn Linh Đào là linh thụ của tiên giới, nhưng sau khi nhìn thấy cây đào trong tay Trương Thư Hạc, lại cảm thấy hình thái không quá giống, cây Bàn Linh Đào kia chính là tiên thụ thượng cổ, bản thể cực kỳ khổng lồ, có thể che lấp một phương, không hề nhỏ như cây trong tay y, đồng thời hình thái trái đào kết ra cũng hơi có khác biệt với trong trí nhớ của thú tinh.



Bất quá, khi Trần Hạc biết được tác dụng của nhũ cây của đoạn rễ cây này, liền biết cho dù cây này không phải cây Bàn Linh Đào, nhưng cũng tuyệt đối không phải vật thế gian, nếu không làm sao có thể thúc linh thảo không hạn chế, vật như vậy cho dù so sánh với không gian Giới Tử, cũng không biết trân quý hơn gấp bao nhiêu lần, e rằng dù là thượng tiên trong truyền thuyết nghe thấy cũng sẽ động tâm đi.



Trần Hạc thu đoạn rễ cây kia vào trong tay, bí mật như vậy, ở mạt thế đều là bất kể thế nào cũng không thể để người khác biết được, huống hồ hiện tại thân ở đại quốc tu tiên.



Đặt tay lên đầu gối, Trần Hạc khẽ thở hắt ra, tài nguyên của địa phương được chuyển thế này tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với kiếp trước, có tài nguyên sung túc, cộng thêm nỗ lực của bản thân, đại đạo trong lòng y còn có thể tăng thêm một tầng nữa, có vật trong bàn tay trái, thậm chí cũng có thể thấy được một chút hy vọng chạm vào đỉnh phong.



Loại kích động này chỉ duy trì mấy giây lại lãnh đạm xuống, một nơi trong lòng chợt cảm thấy trống trải hiu quạnh, nghĩ đến cho dù một ngày kia tu vi của y cuối cùng có được thành tựu, nhưng lại không có người cùng hưởng có thể thân cận kia, càng nghĩ thì dường như phần cảm giác cô quạnh đó lại càng dày đặc.



Kế đó lại vào không gian Giới Tử, dùng tay nâng báo nhỏ ra. Báo nhỏ lúc này thoáng có chút khác với Tiểu Hắc y gặp được năm đó, nhưng tư thế ngủ lại như nhau. Sắc mặt y không tự giác trở nên nhu hòa, dùng tay chải vuốt phần lông mềm dưới bụng nó, ngón tay mới chạm hai cái, đã thấy chân sau Hỏa Vân Báo khẽ động, kế đó đuôi cũng run rẩy theo.




Trong lòng Trần Hạc không khỏi khẽ động, nhất thờ nâng nó trong tay nhìn không chớp mắt, một lát sau báo nhỏ liền tỉnh lại, trước tiên cào hai vuốt trong không trung, rồi xoay người ở trong tay Trần Hạc, ánh mắt tím trơn ướt nhìn ra xung quanh, đại khái là thấy nơi đây nhìn quen mắt, kế đó lại nhìn thấy Trần Hạc, tức khắc như gặp được bạn chơi quen thuộc, đầu tiên sáp lên kêu ô ô hai tiếng, sau đó vô ý thức dùng đuôi cuốn lấy cổ tay Trần Hạc, dùng một móng vuốt nhỏ phía trước vỗ cổ tay áo y.



Bộ dáng vỗ đó giống hệt Tiểu Hắc vỗ chậu đồ ăn trước đây, ngay cả quy luật cũng tương tự, thế nhưng trong lòng Trần Hạc lại trầm xuống. Tuy rằng nguyên thần Kim Trảm Nguyên chỉ để lại được một chút, nhưng hắn không tiêu tán hoàn toàn, nhưng báo nhỏ khôi phục lại tuyệt không phải Kim Trảm Nguyên, mà giống như Tiểu Hắc khi còn bé còn chưa mở linh trí, tình hình này khiến sắc mặt Trần Hạc trong lúc nhất thời biến ảo dị thường.



Cứ như vậy nhìn chằm chằm vào báo nhỏ trong tay, thẳng đến khi báo nhỏ không kiên nhẫn từ cánh tay y leo tới y bào của y, móng vuốt cào lấy quần áo, cũng tiện đường rạch qua da y, cảm giác đau đớn khiến y lấy lại tinh thần.



Ánh mắt cuối cùng có chút hoảng loạn, y vội vàng nhấc báo nhỏ xuống khỏi người, ngón tay kiểm tra tỉ mỉ trên người nó một phen, lại nhiều lần kiểm tra nguyên thần, vẫn là dao động quen thuộc như vậy, thân thể cũng không có vấn đề, nhưng nó lại chỉ giống bộ dáng trước đây, đã không còn chút ký ức nào của Kim Trảm Nguyên.




Chẳng lẽ hắn sử dụng bí pháp phân cách nguyên thần, phân cách chính là ký ức? Là không thể phục hồi? Điều này sao có thể, tuy rằng nguyên thần của Kim Trảm Nguyên suy yếu, nhưng không hề biến mất, một chút chỉ lớn bằng đậu tương nhưng vẫn là nguyên thần của hắn, không tiêu tán thì có thể phục hồi lại một lần nữa, nhưng tại sao sau khi tỉnh dậy lại lùi bước quay về trước đây?



Trần Hạc chợt cảm thấy trái tim khó chịu, y bất chấp cử chỉ vỗ y đòi đồ ăn của báo nhỏ, thậm chí ngay cả quần áo cũng không thay, mà ôm nó đột nhiên xông ra ngoài, lùng tìm vị trí của Kỳ Duyệt Các trong Tiên Thành trong đầu, căn tiệm cũ đó là tàng thư các toàn vẹn nhất trong Tiên Thành, tuy rằng bên trong không có phương pháp luyện đan bí tịch gì, nhưng lại bao hàm hết thảy kỳ văn dị sự trong tu tiên giới, có thể nói là Bách Hiểu Sinh* của tu tiên giới. (* một thư sinh cậy tài hơn người đồng thời thông hiểu hàng vạn hàng nghìn chuyện trong giang hồ, 1 nhân vật trong bộ truyện《 Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm 》- Cổ Long.)



Vào Kỳ Duyệt Các, Trần Hạc vội vã ném mấy khối linh thạch cho lão nhân râu trắng kia, rồi vội vàng cầm lấy một quyển thư tịch trên bàn, đặt sách giới thiệu lên chỗ trán tiến hành tra tìm, nơi đây trước kia y đã đến không chỉ một lần, cơ bản quen thuộc.



Tìm được vị trí của các loại thư tịch về nguyên thần, rồi lập tức quẹo xông lên lầu, ngay cả linh thạch mà lão đầu râu bạc kia thối lại cũng không lấy. Loại sách về nguyên thần trên lầu quá nhiều, phàm nhân nếu như tìm từng sách e rằng phải tìm trên mấy chục năm, cũng may đều là người tu tiên, ngay cả như vậy, xem hết toàn bộ cũng phải non nửa năm.



Thẳng đến hơn nửa tháng sau, sắc mặt Trần Hạc có chút tiều tụy khép lại một quyển sách, sau đó cúi đầu nhìn về phía báo nhỏ đang ở bên chân y cầm lấy mép áo bào của y chơi đùa, vừa mới cho nó ăn mấy khối thịt tươi, bụng hơi hơi phình lên, hiện tại nó đã biết mùi vị đói, thịt tươi cũng ăn, tuyệt không kén chọn, nhưng tính tình vẫn không tốt như trước, lúc này đang ngửa bụng lên trời, bốn móng vuốt chơi đùa với mép áo bào không ngừng lộn xộn của Trần Hạc đến quên trời quên đất, cào đến khi mép áo bào rách thành vải nát.



Trong mắt Trần Hạc rõ ràng có chút mệt mỏi, nhưng trong đó cũng có sắc mặt vui mừng che lấp không được, cũng có vẻ lo lắng, sau khi luân chuyển mấy lượt, rốt cục thở dài, khom lưng ôm lấy báo nhỏ trong tay. Báo nhỏ hiển nhiên đã ỷ lại y hơn so với trước đây, mỗi ngày luôn ở bên cạnh y, đói thì leo áo bào bò lên cánh tay Trần Hạc đòi đồ ăn, mệt thì chui vào ống tay áo y phiu phiu ngủ, bình thường y tìm sách đọc, thì ở bên cạnh y chơi đùa, không rời trái phải, giống như đứa trẻ ba tuổi ngây thơ hồn nhiên.



Thấy thế, y dùng tay sờ nhè nhẹ vành tai nhỏ nhích tới nhích lui của nó, lúc này báo nhỏ đang nằm sấp trên tay Trần Hạc, cũng dùng răng nanh cắn một bên bàn tay y, tuy rằng đau nhưng nó chỉ là nghịch ngợm, luôn dùng răng mài tỉ mỉ, tựa như đùa giỡn con mồi, tuyệt không cắn ra máu, cũng biết một bên cắn một bên nhìn sắc mặt Trần Hạc, thấy y không lộ ra sự không vui, nhãn châu màu tím nhạt xoay tròn nhanh như chớp.



Vẻ nhu hòa chợt lóe qua nơi đáy mắt Trần Hạc. Nguyên thần là thứ mềm mại quý giá nhất, bị thương nguyên thần nhẹ thì mấy năm mới có thể hồi phục, nặng thì mấy mươi năm, sử dụng bí thuật phân cách thì càng thêm nghiêm trọng, thế nhưng may mà, thời gian mấy ngày nay tìm đọc tuyệt không uổng phí, chỉ cần nguyên thần bất diệt, phần nguyên thần mất đi tuyệt không phải vĩnh viễn không cách nào được phục hồi, vẫn còn có hi vọng. �



Lời tác giả: Xem bình luận thấy mọi người nói là đã ngược báo, còn có ‘cô lương’ nói cô ấy kích động đã khóc, thực áy náy a, vuốt vuốt lông cho các nường nha ~~~ Cái kia, đây tuyệt bức không phải bi kịch, được rồi, nếu đều không nỡ ngược tiểu công, vậy tôi đi ngược tiểu thụ, ngược cậu ta mỗi ngày đút cơm thịt cho báo nhỏ ăn, có được không?