Mạt Thế Chiếm Hữu

Chương 15: Bị tấn công




Trên đường tiến sâu vào nội thành, nhóm người Mộ Đình Phong chỉ chọn đường nhỏ mà đi. Đường nhỏ tuy bất tiện cho việc quay đầu xe và chỉ vừa đủ một chiếc oto đi qua nhưng ít tang thi hơn.

"Tiên sinh, phía trước có một tiệm thuốc tây." Xe của Mộ Nhân đi đầu truyền tin tức qua bộ đàm.

"Dừng xe, thu thập thuốc men, băng gạc." Mộ Đình Phong ra chỉ thị.

Thời thế loạn lạc, phát sốt cảm mạo mà không có thuốc điều trị thì rất dễ về với ông bà. Đặc biệt là vấn đề thương tích trên người. Bọn họ còn phải đánh tang thi, yêu cầu với sức khỏe phải luôn được bảo đảm.

Bốn chiếc xe dừng lại trước cửa hiệu thuốc. Xung quanh có nhà thì đóng chặt cửa, nhà thì cửa mở toang, có nhà thì một nửa cánh cửa treo trên bản lề, lủng lẳng sắp rớt. Nơi này tang thi không nhiều là do lúc mạt thế xảy ra, chúng đã bị những người muốn bỏ chạy khỏi thành phố, hướng đường lớn mà đi ấy thu hút. Còn lại chỉ lác đác vài con, bị mấy người Mộ Nhân thân thủ nhanh nhẹn giải quyết gọn.

Tiệm thuốc tây này bên trong vẫn còn ngăn nắp, nhưng ở mặt tiền thì tang hoang, máu đen khô cứng bê bết, có vết tích vật lộn. Trên đất còn nằm một cái bình phun nước. Có lẽ chủ tiệm thuốc tây đang tưới nước cho cây cảnh thì bị tang thi tấn công.

Mộ Việt cùng Mộ Nhân, Mộ Lễ, Hồng Quốc đi vào tiệm thuốc. Bốn người mới đầu còn đề phòng bên trong có tang thi bất ngờ nhảy ra. Sau đó Mộ Việt nhanh chóng thu thập thuốc men vào trong không gian, ba người còn lại đứng gần canh chừng.

Trong lúc Mộ Việt thu thập thuốc có nhìn thấy một chồng thứ gì đó. Hắn hơi khựng lại một chút, mắt hắn loe lóe lên ánh sáng kì dị, có chút xấu hổ và bất đắc dĩ, dù vậy hắn vẫn thu hết vào. Lại nở một nụ cười gian xảo. Những thứ này hắn không dùng nhưng sau này sẽ có người dùng. (Ổng thấy ba con sói đóa) :)))

Thật tình, chẳng có người quản gia nào lo nghĩ chu toàn hơn hắn đâu. Mộ Việt ấu trĩ thầm tán dương mình.

Bốn người trở về xe. Nhóm người tiếp tục di chuyển.

Đúng lúc này phía trước đột nhiên lao ra một bóng người. Đó là một cô gái với mái tóc rũ rượi, mặc một bộ đầm rách bươm dính máu. Vì đường hẹp, xe giữ tốc độ không nhanh, do đó không có gây tai nạn.

Cô gái ngã trước mũi xe, ấy thế mà không hề hoảng sợ, cô ta quật cường đứng lên, lao tới bên hông xe, dùng sức đập vào cửa kính, gấp gáp la lên: "Xin hãy mở cửa xe, làm ơn, cho tôi vào với, tang thi sắp tới rồi."

Chiếc xe mà cô ta cầu cứu chính là xe của ba người Hồng Quốc, Tống Dao, Kiến Vĩ.

Mộ Ngôn nhìn sang Mộ Đình Phong: "Cha nghĩ thế nào?"

Mộ Đình Phong thần sắc không mảy may lay động, nói: "Để bọn họ tự quyết định đi."

Mộ Ngôn không hỏi thêm nữa mà lẳng lặng quan sát tình huống. Cậu biết đây là một thử thách mà cha đặt ra dành cho những người không mang họ Mộ kia.

Mộ Ngôn mở ra linh thức quan sát hoàn cảnh chung quanh. Với cảnh giới Hoàng cấp của Mộ Ngôn lúc này, linh thức có thể mở rộng ra một vùng với bán kính hai mươi mét, đem mọi thứ bên trong đều nắm bắt nhất thanh nhị sở.

Quả thật cách đó khoảng tám mét, trong một con hẻm nhỏ thông với đường bọn họ đang đi, có một đám tang thi hướng về phía này mà tới. Với cái cơ thể cứng đơ ấy tốc độ không nhanh lắm. Nhưng nếu còn chần chừ thì bọn chúng đuổi tới là chuyện sớm muộn.

Mộ Ngôn lại chuyển tầm mắt về phía chiếc xe phía trước. Lúc này cửa xe mở ra để cho cô gái tiến vào. Cậu không khỏi chậc một tiếng, nói với Mộ Đình Phong: "Lúc còn ở bách hóa mini, con thấy bọn họ không hoàn toàn đồng ý việc chúng ta bỏ mặc đám người đó. Lần này lại trực tiếp cho người ta lên xe. Bây giờ con đã hiểu những người này vì sao lâu như vậy mà chưa được cha hoàn toàn tín nhiệm."

Mộ Hàn đang lái xe, không ngoảnh đầu lại nhàn nhạt nói: "Thực ra bọn họ có thể hỏi ý cha thông qua bộ đàm, nhưng bọn họ không làm điều đó mà lại tự ý hành sự. Như vậy chứng tỏ bọn họ vẫn chưa đủ trung tâm với Mộ gia. Hơn nữa chúng ta không cần những đồng đội có tâm địa bồ tát, phổ độ chúng sinh, thấy người khổ nạn liền ra tay tương trợ, phiền phức lắm."

"Bọn họ đánh đấm không tồi. Cha, người định thế nào? Để bọn họ tách ra ư?" Mộ Ngôn hỏi.

Mộ Đình Phong lắc đầu: "không, ta không tính để bọn họ tách ra."

Mộ Ngôn: "Vậy cha tính làm gì bọn họ? Những người này không đáng tin để giữ lại mà. "

Mộ Đình Phong khóe miệng khẽ cong: "Như con đã nói, bọn họ đánh đấm không tồi, có thể trở thành một tay đấm tốt. Nếu sử dụng tốt sẽ trợ giúp được khá nhiều. Như vậy tại sao phải tách ra?" Ngưng một chút lại nói: "Có đôi khi dùng người không nhất định phải tin người. Chỉ cần người sợ ta là đủ. Hiểu chưa?"

Mộ Ngôn đưa tay lau mồ hôi không tồn tại trên trán, gật gật đầu: Hiểu mà...

Mộ Hàn phía trước nói thêm: "Cha đã cho bọn họ cơ hội rời đi, nhưng bọn họ chọn ở lại. Nếu đã ở lại rồi thì bị vo tròn nắn dẹt thế nào cũng là bọn họ tự chuốc lấy. Có trách cũng là trách bọn họ không biết điều, cô phụ phí tổn rèn luyện của Mộ gia."

Thực ra, cha và đại ca đang mở lớp giáo dục trẻ nhỏ làm sao để sử dụng hợp lí nguồn tài nguyên nhân lực phải không? Hơn nữa, đại ca, bộ dạng nghiêm túc đó của anh em nhìn không quen chút nào. Mộ Ngôn nội tâm tự viết một cái comment.

Bốn chiếc xe sau một chút gián đoạn liền lập tức chạy đi. Nơi này tương đối chật chội, nếu tại đây đánh nhau với tang thi, thu hút nhiều tang thi khác tới đây tham chiến, chỉ khiến bọn họ càng rơi vào thế bất lợi, khó mà chạy thoát được.

Đi trên đường nhỏ khoảng năm phút thì đến cuối đường. Cuối đường là một ngã tư, đường sá rộng rãi nhưng lúc này hầu như đã bị oto chiếm cứ. Nhìn mức độ hoang tàn ở nơi này, chắc chắn trước đó đã từng xảy ra liên hoàn va chạm giữa các oto.

Xung quanh vẫn không thấy người sống mà chỉ thấy tang thi lảng vảng. Mộ Đình Phong nhìn ra bên ngoài xem xét tình hình rồi mới nói vào bộ đàm: "Dừng xe, tiếp tục tập luyện."

Mộ Ngôn thân thể ngay lập tức căng cứng, cậu nhanh chóng ổn định tâm tình, mở cửa xe cùng mọi người bước xuống. Vì đã gần vào nội thành rồi, có thể có người khác ẩn núp ở đâu đó rình xem, nên mọi người không dùng dị năng và vũ khí nóng, chỉ dùng đao kiếm và gậy để đánh tang thi. Loại chiến đấu này không nhanh giải quyết tang thi nhưng được cái có thể rèn luyện phản ứng và kĩ năng thực chiến.

Lần này Mộ Ngôn có cơ hội lĩnh giáo được sự lợi hại của Mộ Đình Phong và Mộ Hàn. Không hổ là gia chủ Mộ gia và người thừa kế. Ngoan, chuẩn, độc, mỗi đao vung ra đều mang theo sát khí đoạt mạng. Thực lực bực nó không phải gà con như cậu có thể sánh bằng.

Mộ Đình Phong ra tay không nhiều nhưng có thể thấy giữa đoàn người thực lực của y vượt trội hơn cả. Như một tử thần đang gặt hái sinh mệnh, xung quanh đều là máu đen và những thây ma bẩn thỉu, nhưng phong thái của y vẫn ung dung tao nhã như đi giữa vườn địa đàng.

Còn Mộ Hàn chính là một phiên bản khác của Mộ Đình Phong, với level thấp hơn. Nhưng không thể phủ nhận hắn vẫn rất lợi hại. Hai cái người này giống như vì mạt thế mà sinh ra vậy.

Mộ Ngôn đầu óc thoáng chuyển một cái, trong lòng cảm xúc phức tạp. Cậu nghĩ tới kiếp trước, con gà cậu vật lộn khổ cực sống được ba tháng mạt thế. Vì thực lực không bằng người mà bị đồng loại lẫn khác loại hành đến chết đi sống lại. Cậu từng có ý định đi tìm Mộ Đình Phong và Mộ Hàn, nhưng với thực lực của mình, cậu tin chắc chưa ra khỏi thành phố đã bị diệt không còn một mẩu.

Mộ Ngôn vẫn luôn tự hỏi, không biết trong quãng thời gian đó, cha và anh có từng đi tìm mình không. Với thực lực bực này, bọn họ có thể tìm được cậu. Thế nhưng cậu đợi ba tháng mà vẫn không thấy họ tới. Lẽ nào vì họ thấy phiền khi tốn công cứu về một kẻ vô dụng, hay là họ nghĩ rằng cậu đã sớm chết....

Không đúng, sao cậu lại có suy nghĩ này?

Mặc dù cậu từng chờ đợi ba tháng, cũng từng nhiều lần buồn bã nhưng chưa từng nảy sinh oán khí ích kỷ như vậy. Cậu vẫn luôn tin vào cách làm người của cha, y có điểm mấu chốt, cho dù không thích đứa con trai vô dụng này cũng tuyệt đối không bỏ mặc mà sẽ đi tìm cậu. Và chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên làm trì hoãn y.

Mộ Ngôn vẫn luôn ôm tín tâm đó mà hy vọng và tồn tại được đến ba năm. Thế nhưng bây giờ tín tâm đó đã bị vấy bẩn. Lẽ nào cậu thật sự hèn mọn và ích kỷ như vậy? Hay là do thứ gì khác tác động...

"Cẩn thận..."

Mộ Ngôn bị tiếng hét làm thức tỉnh. Vừa hoàn hồn lại, trước mắt liền hiện ra một thân ảnh tanh hôi không nguyên vẹn nhào tới, sát gần trong gang tất.

Mộ Ngôn thân thể điếng ngắt không cử động được, hai tròng mắt trợn lớn như muốn nứt ra, quá khứ và hiện tại như chồng chéo lên nhau khiến cậu tức thì không còn nghĩ ngợi được gì. Cả người cậu lúc này như bị tê liệt, chỉ có mắt là còn hoạt động. Cậu thấy được tang thi cách mình ngày càng gần. Bàn tay nó vung lên, những móng tay dài đen sắc bén như lưỡi hái của tử thần vung tới....

Sau đó đoàng một tiếng, Mộ Ngôn nhìn thấy con tang thi giây trước đang hùng hổ lao tới vồ lấy cậu, giây sau đã bị giật thành than, nằm vật xuống đất, trên thân nó thỉnh còn thoảng lóe lên vài tia tử điện khó thấy.

Lôi điện, Mộ Đình Phong, cha....

Mộ Đình Phong trong khoảnh khắc đó dường như hành động theo bản năng, không giấu giếm nữa mà phóng ra dị năng lôi hệ oanh tạc con tang thi kia. Lại thấy vẫn chưa đủ, y hai tay vung lên, hàng loạt tia tử điện phóng ra đem tang thi gần đó nung thành than cốc.

Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, thời gian của đột biến này không quá năm giây. Trong phút chốc hơn một nửa tang thi ở con đường này bị Mộ Đình Phong diệt gọn.

Mọi người lạnh run trước loại thực lực kinh khủng này, so với kinh ngạc thì bọn họ kinh hãi nhiều hơn, quá mạnh. Đồng thời bọn họ cũng không quên tình huống hiện tại. Chiêu thức vừa rồi của Mộ Đình Phong như một hồi chuông cảnh báo: nếu dám lơ là thì biết tay. Đương nhiên bọn họ ngay lập tức trở nên nghiêm chỉnh gấp nhiều lần bình thường, nhanh chóng ra sức đem mớ tang thi còn lại tiêu diệt sạch. Sau đó tập hợp lại một chỗ, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ý mà cẩn thận né Mộ Đình Phong và Mộ Ngôn ra một khoảng.

Nếu dùng từ để hình dung Mộ Đình Phong lúc này thì chỉ có thể nói y chẳng khác nào một hung thần đang bạo nộ. Khí lạnh lan tỏa đủ để khiến mọi người sợ hãi, dường như họ cảm nhận được cái lạnh của chết chóc. Không ai có đủ dũng khí để tới gần y huống chi là giải vây cho Mộ nhị thiếu đáng thương.

Mộ Hàn nhiều lần muốn tiến lên nói gì đó. Bị Mộ Đình Phong quét mắt qua, hắn liền bất lực thu hồi ý định. Mộ Việt vỗ vai Mộ Hàn, nói nhỏ: "đại thiếu gia yên tâm, không chết được." Mà chỉ bị bầm dập thôi phải không - Mộ Hàn tự động bổ sung trong đầu.