“Cậu… Là ai?” An Tử Lâu nghiêng đầu, trong đôi mắt đen lóe lên sự nghi ngờ, cái đoạn ký ức kia thật là rối, thật vất vả mới áp chế nó lại, không cần phải lôi ra, nếu không sau đó đầu sẽ đau vô cùng.
An Tử Lâu đã đọc khá nhiều sách đồng thời cũng tiếp xúc với một vài thứ của thế giới này, tạm thời có thể hiểu trạng thái của mình bây giờ, dường như cậu vô tình dung hợp với con zombie kia, lại còn dùng bảo bối của boss để giải độc zombie, có loại nhận thức này, thậm chí An Tử Lâu còn đối với thanh niên đang chỉ tay vào mình, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Cậu biết tôi sao?”
Nghe An Tử Lâu nói, La Dật run lên, hắn vô cùng sợ hãi nhìn An Tử Lâu, ánh mắt lập lòe, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi vô cùng, cái loại tự tin của hắn trong phút chốc nhìn thấy An Tử Lâu kia như đóng băng lại, biến mất không còn tăm hơi trong nháy mắt, thậm chí còn lộ ra một chút sát ý, tuy rằng hắn che giấu rất nhanh, nhưng người ngồi ở đây đều là những người ưu tú từng giết qua zombie, cảm xúc được bộc lộ trong nháy mắt này, mọi người ai cũng phát hiện.
Như là muốn xác định một cái gì đó, La Dật run run môi, cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ cậu không nhớ tôi?”
“Việc gì tôi phải nhớ đến cậu?” An Tử Lâu hỏi ngược lại, cảm thấy người trước mặt mình lộ ra chút sát ý, An Tử Lâu hơi hơi hơi dời một chút lực chú ý đến hắn, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, trong đôi mắt bình tĩnh không có chút gợn sóng lóe lên một chút khinh bỉ, loại tồn tại nhỏ yếu thế này, lại còn muốn giết cậu, quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Trong thế giới của An Tử Lâu chỉ có hai loại người, loại nên giết và loại cần bảo vệ, còn lại đều là người qua đường Giáp không cần nhớ kỹ, đối với kẻ nên giết cậu sẽ không nương tay, đối với người cần bảo vệ, cậu cũng sẽ che chở đến tận cùng, mà người ở trước mặt này, ngay cả hứng ra tay cậu cũng chẳng có, yếu vô cùng, không cần phải đánh, cứ để cho boss thôi.
Cao Sóc trong lúc La Dật lộ ra sát ý với An Tử Lâu, bàn tay đã lấp lóe không ngừng những tia khí trắng, nếu hắn biết ý nghĩ của An Tử Lâu, chắc là sẽ ha hả cho xem.
An Tử Lâu không hề dem sự chú ý đặt lên người La Dật, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Dương, đưa tay qua, “Đưa máy tính cho tôi!” sau khi ăn no, phải tìm chuyện gì đó thú vị để làm.
“Tôi còn tưởng cậu đã ăn nhiều đồ như thế còn muốn ăn thêm.” Tôn Dương đem máy tính từ không gian lấy ra, còn vô cùng thành thạo đặt thêm một gói kẹo lên bàn, “Chuẩn bị trước cho cậu, để sau đó cậu khỏi tới tìm tôi.”
An Tử Lâu thấy khá là vừa lòng với tiểu đệ chú ý tới trọng điểm như thế, vô cùng hào phóng lấy ra một viên kẹo bẻ nửa đưa cho Tôn Dương, tỏ vẻ mình rất thích ý, nửa viên còn lại tất nhiên là vào bụng của mình.
Phải biết rằng ngay cả Cao Sóc, An Tử Lâu cũng chỉ cho một viên kẹo, Tôn Dương cảm thấy có được nửa viên kẹo, mình có cần phải tỏ vẻ mình thật rất là vinh hạnh hay không.
Đối mặt với sự lãng quên và khinh bỉ của An Tử Lâu, La Dật chẳng những không giận, ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, hắn nắm chặt nắm đấm, kiểu gì cũng không hiểu, sao An Tử Lâu lại không chết? Rõ ràng trước đây An Tử Lâu đã bị Mạnh Hân đẩy vào giữa bầy zombie, bọn họ đều chứng kiến, nhìn rõ ràng, An Tử Lâu đã bị zombie cắn, coi như may mắn không bị phân thây ra ăn, mà vẫn sẽ biến thành zombie, làm sao có thể sống tốt cho được?
Chẳng lẽ An Tử Lâu có kỳ ngộ gì? Suy nghĩ này làm tâm lý La Dật càng thêm khó chịu, mà lại càng khủng hoảng, hắn lại hỏi thử một câu: “An Tử Lâu, cậu không nhớ tôi thật à? Trước kia chúng ta là bạn tốt, làm cùng một công ty, tôi là cấp dưới của cậu, quan hệ của chúng ta vẫn luôn rất tốt.”
An Tử Lâu đang mải chơi bài con nhện (Spider Solitaire), căn bản chẳng có thời gian mà để ý đến La Dật, đây là trò chơi cậu mới tìm được trên máy tính, máy tính thật lắm thứ tốt, mấy thứ hay ho quá nhiều, chơi thế nào cũng chẳng đủ.
“An Tử Lâu, lúc mới tận thế chúng ta vẫn cùng đi với nhau, ngay cả một chút gì cậu cũng không nhớ sao?” La Dật lại thử hỏi một câu, hắn cần làm rõ một chút, đối phương có phải thật sự không nhớ hắn, bằng không hắn không dám tưởng tượng đến những chuyện sẽ xảy ra sau này.
“Ký ức của tôi sẽ không dành cho nhân vật người qua đường Giáp!” An Tử Lâu đem ánh mắt dời về phía Cao Sóc, hơi giương giương cằm, boss, lại nhân vật phụ bé nhỏ thế này sao anh không giết luôn hoặc là đánh cho gần chết, vo ve như ruồi vậy.
“Cái tên nhà mày thật quá đáng!” Người luôn đứng bên cạnh La Dật rốt cục không nhịn được nữa, chỉ vào An Tử Lâu phẫn nộ quát lên, La Dật vội vàng kéo người bên cạnh lại, ra hiệu hắn đừng nhúng tay.
Sau khi nhận được ý của An Tử Lâu, Cao Sóc nhận mệnh làm việc, lạnh giọng ngăn cản mấy người còn định tiến lên: “Nếu Tiểu Lâu nói không nhớ các người, việc gì mấy vị phải làm phiền nữa, đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ của tôi không muốn làm bạn với người của Đằng Long hội.
Mặt La Dật lúc trắng lúc xanh, hắn vội vàng mang người quay đầu đi khỏi sảnh lớn, thậm chí còn chút chật vật, hắn ép mình phải bình tĩnh lại, La Dật mày không thể hoảng loạn, nhất định phải tỉnh táo lại, phải phân tích kỹ một chút, không chừng có thể nghĩ ra cách.
An Tử Lâu còn sống, gia nhập đoàn lính đánh thuê Lãnh Dạ, trước đây nghe đồn Cao Sóc mang về một thanh niên không có dị năng, chắc là hắn ta, nhớ lại lúc đó bọn gọ gặp phải zombie, trong lúc nguy hiểm An Tử Lâu vì cứu Mạnh Hân mà bị đẩy vào giữa đàn zombie, tuy trong chuyện này hắn có nhúng tay một chút xíu, mà An Tử Lâu không biết, chỉ tưởng rằng Mạnh Hân phản bội hắn.
truyen dam my hay Vuốt ve nhẫn trên ngón giữa, cảm nhận được nó vẫn tồn tại trên tay mình, La Dật hơi an tâm một chút, nhẫn kia vốn thuộc về An Tử Lâu, bên trong có không gian đồng thời cũng cho hắn có được dị năng hệ sấm sét, mà hắn biết An Tử Lâu không hề biết chuyện này, cho nên, tính ra thì ân oán giữ bọn họ cũng không lớn, nhiều nhất thì hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn khi mình chết mà thôi, không chừng khi nhớ ra mọi chuyện cũng không làm gì hắn.
Không, không thể nghĩ như vậy, La Dật lắc đầu thật mạnh, rõ ràng hắn nhìn thấy, thời khắc cuối cùng của tận thế, hắn bị An Tử Lâu giết chết.
Đối phương là An Tử Lâu, thiên phú dị bẩm năng lực hơn người, lúc mới tận thế chỉ dựa vào kỹ năng cận chiến đã có thể giết chết zombie cấp một, không thể cho đối phương không gian để trưởng thành, một khi tên đó lớn mạnh, phiền phức của bọn họ cũng sẽ lớn hơn, nhất định phải tranh thủ lúc An Tử Lâu chưa nhớ ra bọn họ, nghĩ cách giết chết đối phương.
Không sao, không cần phải sợ, bây giờ hắn không phải là một trong mười đại cao thủ đã giết chết mày, mày cũng không phải kẻ yếu đến nỗi trói gà cũng không chặt, tuyệt đối không được hoảng loạn, mày là người đã sống lại một lần, biết đến hướng đi của tương lai, biết đến ở đâu có đồ tốt, còn biết được ở tương lại có những người nào thật sự mạnh mẽ, chỉ cần không chọc giận bọn họ, cố gắng giữ mối quan hệ tốt là được, tuy rằng Cao Sóc cũng là một trong mười người mạnh nhất, nhưng hắn chỉ có một người, sợ cái gì?
La Dật không hiểu sao mình lại có thể thấy được những thứ này, mấy ngày trước khi bắt đầu tận thế hắn đã thấy được những hình ảnh có trong tương lại, phát hiện tận thế sắp đến, hắn còn tưởng mình có vấn đề, trong lúc nửa tin nửa ngờ vẫn trữ một ít lương thực, đến tận một ngày nào đó ở công ty, nhìn thấy An Tử Lâu đi công tác về, hắn bị dọa đến không biết nên làm gì cho phải.
Trong nháy mắt thấy An Tử Lâu, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều hình ảnh, trong đó có cảnh mình bị An Tử Lâu giết chết, cho nên, hắn tranh thủ lúc An Tử Lâu không chú ý, trộm đi nhẫn mà đối phương để trong văn phòng, lấy được thứ mà mình vẫn hằng ao ước, chờ tận thế chính thức xuất hiện, hắn đã hoàn toàn tin những hình ảnh trong mơ, sau đó khi ba người cùng đi với nhau, lập mưu hại chết An Tử Lâu.
Mặc dù có sợ hãi và áy náy, nhưng tưởng tượng đến cảnh cuối cùng đối phương vẫn sẽ giết chết mình, chút áy náy liền biến mất không còn tăm tích.
Lúc ở căn cứ, hắn lại thấy được càng nhiều hình ảnh, anh trai cùng cha khác mẹ hãm hại, sát ý của Phương Lập Hiên, cho nên, sau khi nghe nói La Ninh bị Cao Sóc giết chết, hắn chẳng những không hề đau lòng, ngược lại lại vui vẻ vô cùng, mặc dù chuyện này hơi khác so với trong mơ, nhưng tốt xấu gì thì đối phương cũng đã chết.
Hắn phải sống cho thật tốt, tìm được những thứ then chốt kia, đồng thời mạnh mẽ đến không người nào có thể giết được, sau đó tìm Phương Lập Hiên và An Tử Lâu báo thù, đúng, chính là như thế, mệnh lệnh giết hắn là do Phương Lập Hiên phát ra, ai muốn giết hắn cũng không được.
Không cần biết La Dật tính toán thế nào, An Tử Lâu không thèm để ý dù chỉ một chút, ngược lại do cậu bị thua một ván bài con nhện mà không vui, Cao Sóc gõ máy tính một cái, đánh gãy dòng suy nghĩ của An Tử Lâu, hỏi: “Chuyện của La Dật là chuyện gì?”
“Làm sao tôi biết? Không phải anh biết người ta à?” Mặt An Tử Lâu nhìn boss kiểu boss lại mắc bệnh rồi, cái đoạn ký ức kia không phải của cậu, cho nên, tất nhiên không phải người cậu quen.
“Cậu từ đâu mà thấy là tôi quen hắn ta.” Cao Sóc cảm thấy, mình vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu nổi lối suy nghĩ của An Tử Lâu, ai cũng nói dò lòng phụ nữ nhu mò kim đáy bể, mấy cái ý nghĩ của bộ xương khô này, sao lại khó đoán thế cơ chứ.
“Ở đây này!” An Tử Lâu nghiêm túc chỉ vào hai mắt mình, sau đó liếc xéo Cao Sóc một cái, nghiêm trang nói: “Làm boss, những chuyện này không phải đều do anh lo liệu hay sao? Tôi chỉ việc làm tay đấm là được, hay là, anh cảm thấy mình đánh không lại hắn ta, cần tôi phải ra tay.”
Nói đến đoạn này An Tử Lâu lập tức hứng thú bừng bừng, sự hung phấn tràn đầy cả mắt, “Khi nào ra tay? Bây giờ tôi đuổi theo chắc vẫn còn kịp, chặt thành tám khúc hay là cho xương cốt cũng chẳng còn, mà không được cũng không sao, dọa cho chết khiếp rồi nộp lại cho anh được không? Hay là anh muốn thêm phần tra tấn, hôm qua tôi mới đọc một quyển sách, trong đó chuyên viết về cách làm sao để tra tấn người khác.”
An Tử Lâu càng nói càng hung phấn, hận không thể chạy đi bắt người nhốt lại, sau đó thử lại một lần tri thức mà sách đề cập.
“… Cậu đọc sách gì?” Cao Sóc nhịn không nổi hỏi.
“Để tôi nhớ lại chút.” An Tử Lâu sờ sờ cằm nói: “Hình như là “Nghệ thuật tra tấn”. viết khá tốt, đoàn lính đánh thuê không có Hình Đường đúng không, không thì mở một cái, tôi làm Đường chủ.”
Ngay cả Hình Đường cũng phun ra được, rốt cục thì cậu đọc sách linh tinh vớ vẩn gì thế, Cao Sóc ngăn An Tử Lâu đang định kiếm La Dật về đánh cho chết khiếp, quay đầu nói với Tôn Dương: “Khi về đem hết mấy quyển sách kia đi đốt.”
Nói xong kéo tay An Tử Lâu đi mất, mặt Tôn Dương rạn nứt, sao hắn dám làm thế cơ chứ, nếu làm thật, chắc chắn sẽ bị An Tử Lâu chỉnh thảm, nhớ lại lúc trước bị An Tử Lâu ném vào giữa bầy zombie, hành hạ mang mỹ kỳ danh là rèn luyện một trận, hắn liền không dám chọc đối phương nữa.