Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 175




Trương Tô Thanh lắc đầu: "Tôi ngược lại rất vui vẻ. Mấy ngày nay cô cũng thấy, Tống Đại không phải là người thống trị tàn bạo, cô ấy có thể bình ổn hết thảy nhân tố không ổn định trong căn cứ, cũng có thể dẫn dắt mọi người thành lập căn cứ, trông lương thực. Trong tận thế thực lực tuyệt đối chính là hết thảy, mà Tống Đại liền đại biểu thực lực tuyệt đối. Cô ấy có thể vì người sống sót ở tận thế sáng tạo một hoàn cảnh sinh hoạt hòa bình, để tôi tiếp tục làm một kiến trúc sư, đây là an ổn tôi ở những nơi khác vẫn khát câu nhưng cầu không được. Nếu như không có Tống Đại, không biết còn phải ở tận thế dày vò bao lâu.

Lời nói của Trương Tô Thanh bỗng nhiên xúc động Tạ Hân, đúng vậy, nếu như cô ấy không tới căn cứ hải đảo này, cô ấy còn đang lang bạc kỳ hồ với đám người Trương Bân.

Trương Bân không xấu, nhưng quá sĩ diện, có lúc các cô đều phải dựa vào sắc mặt của anh ta làm việc, căn bản không có khả năng giống như bây giờ, ở trong căn cứ an toàn như pháo đài, chuẩn bị công tác thành lập trường học.

Trương Tô Thanh rất hài lòng với phản ứng của Tạ Hân, liếc mắt nhìn nhau với Lý Liễm, mục đích của các cô đã đạt được, hy vọng Trương Bân kia không ngốc, nhận rõ chính mình, đừng vội vàng muốn chết.

Quả nhiên, Tạ Hân trở về liền nói chuyện này cho Trương Bân. Cũng nói chuyện lúc trước Tống Đại đấu với Trọng Khấu đốt sạch nửa hòn đảo, thậm chí có thể nấu nước biển sôi ùng ục, loại thực lực cường hãn vượt xa anh ta này, cũng không phải anh ta chọc nổi.

Mới đầu Trương Bân còn không tin, nhưng rất nhanh khi người đàn ông chân chó lần thứ hai tìm đường chết, nhảy đến trước mặt chính chủ Tống Đại, sau khi bị Tống Đại thiêu c.h.ế.t ở trước mặt Trương Bân, trái tim vốn rục rịch của Trương Bân trong nháy mắt héo rũ, đánh không lại, căn bản đánh không lại.

Nửa tháng sau nho chín, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa cùng nhau ủ rượu, cũng chia mía đường phèn dư thừa cho người làm việc thể lực tương đối nhiều, bổ sung đường trong thân thể.

Hai tháng sau, rượu nho ủ xong, Tống Đại dựa theo lời hứa chia cho Hoắc Bình, Cố Dực rất nhiều.

"Lại có tuyết rơi."

Tám giờ sáng, trong phòng học truyền đến tiếng đọc sách lanh lảnh của bọn nhỏ, các phụ huynh đứng ở ngoài cửa nhìn một màn bình tĩnh nhưng khó có được này chảy nước mắt.

Tống Đại lắc lắc chén rượu, rượu nho liễm diễm từ trên vách chén trong suốt chậm rãi chảy xuống, từng mảng từng mảng bông tuyết rơi vào mái tóc đen nhánh rậm rạp của cô, trên vai đơn bạc. Giữa tuyết lớn lưu loát, ánh trăng sáng tỏ nổi lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mê người.

Bọn nhỏ tan học vui đùa đùa giỡn ở trên sân thể dục đắp người tuyết. Các phụ huynh vừa làm xong, giãm lên tuyết đọng thật dày, dưới chân phát ra âm thanh xèo xèo xèo đón bọn nhỏ về nhà, ống khói của mỗi một gian phòng đều bốc lên khói bếp trắng đậm, trộn lẫn với màu tuyết.

Một mảnh tuyết rơi trên mặt đất, ngay sau đó càng ngày càng nhiều tuyết lớn lông ngỗng từ bầu trời rơi xuống, dần dần phủ kín mặt đất, đem hải đảo đều phủ lên một tầng áo bạc thật dày.

"Thời tiết lạnh, đừng cảm lạnh." Sở Cảnh Hòa khoác áo choàng lông cừu dày lên người cô, ôm cô từ sau lưng, nhiệt độ cơ thể ấm áp trong nháy mắt bao lấy cô, rút đi tất cả rét lạnh.

Trường học của Lý Liễm cũng chính thức mở, tổng cộng có năm học sinh lớn nhỏ bằng Tranh Tranh bắt đầu đi học, sách giáo khoa là Lý Liễm, Trương Tô Thanh, Tạ Hân, dựa vào trí nhớ trước ngày tận thế viết tay.

Chỉ có họ, chỉ có nhau.

"Lần trước nhìn thấy tuyết rơi, còn là kiếp trước, sau khi em trả thù cho anh, hiện tại lại có một loại cảm giác phảng phất đã qua một đời, giống như bất tri bất giác đã qua cả đời." Tống Đại lẩm bẩm nói.

Sở Cảnh Hòa cười, hạ xuống nụ hôn tinh mật ấm áp ở trên cổ cô, trong gió tuyết bọn họ gắt gao ôm nhau: "Còn chưa đủ, Tiểu Đại, chúng ta còn có rất nhiêu rất nhiều cả đời."

"Cái gì?" Sở Cảnh Hòa vùi mặt vào cổ cô, ngửi mùi thơm trên người cô, trầm giọng hỏi.

Hoàn thành chính văn

Sở Cảnh Hòa là một đám du hồn, nhưng anh cũng không phải không có nhà để về, nơi có Tống Đại, chính là nơi anh về.

Sau khi anh bị Đặng Bằng Hưng g.i.ế.c chết, linh hồn của anh liên y theo bản năng bay trở vê tầng hầm ngầm u ám nhỏ hẹp kia, anh nhìn thấy Tống Đại giãy giụa ở nơi chật chội này như thế nào, ăn giun đất sống sót.

Cũng nhìn thấy cô làm thế nào ở bên trong tận thế nguy cơ tứ phía, khổ sở tìm kiếm anh ba năm.

"Chỉ cần tôi không nhìn thấy t.h.i t.h.ể anh ấy, anh ấy sẽ không chết." Đây là lời Tống Đại nói khi đối mặt với nghi vấn của Cố Dực.

Vô số lần thân ở tuyệt cảnh, vô số lần kề vai sát cánh với tử vong, nhưng cô vẫn cố chấp kiên trì tìm kiếm anh, Sở Cảnh Hòa rất muốn nói cho Tống Đại, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô, chỉ là anh đã chết, không cần vì anh mà kiên trì, vì một cá nhân không đáng, ở tận thế chỉ cần sống là tốt rồi, nhưng anh bất lực, hiện tại anh chỉ là một cô hồn.

Anh cùng cô vượt qua vô số nơi tránh nạn nguy cơ tứ phía, nhìn cô cầm ảnh chụp chung của bọn họ, gặp người sẽ hỏi: "Mọi người đã từng gặp anh ấy chưa, anh ấy tên là Sở Cảnh Hòa, anh ấy là chồng tôi." Trong lòng anh liên dâng lên chua xót vô hạn.

Cho đến khi anh cùng cô gặp được Đặng Bằng Hưng, nhìn cô g.i.ế.c anh, ngã phịch xuống tuyết.

Một khắc kia trong lòng Sở Cảnh Hòa chỉ thấy vui vẻ, Tiểu Đại của anh rốt cục có thể giải thoát.

"... Tiểu Đại?" Anh không dám tin.

Anh nhất thời luống cuống, nhào tới muốn lay tỉnh cô, nhưng nửa trong suốt linh hồn lại xuyên thẳng qua thân thể của cô. anh giống như phát điên kêu tên của cô, ánh mắt của cô lại trống rỗng, ngơ ngác nhìn mặt trăng đỉnh đầu cực đại sáng ngời, cho đến hoàn toàn mất đi thân thái ánh sáng.

"Dậy sớm như vậy làm gì, tuyết rơi bên ngoài lạnh quá, ở với tôi một lát nữa." Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu lười biếng, Sở Cảnh Hòa giật mình sửng sốt thật lâu, cúi đầu nhìn người nằm ở n.g.ự.c mình, đầu ngón tay run rẩy sờ sờ mặt mày của cô.

Ánh mắt anh trong phút chốc hiện lên một tia mờ mịt, muốn đứng dậy, lại đột nhiên bị một cánh tay vắt ngang trước ngực.

Bỗng nhiên tâm mắt của anh thiên toàn địa chuyển, lần nữa mở mắt, trong đôi mắt của anh phản chiếu vỏ sò ra dùng xuyên thành chuông gió.

"Ấm áp, chân thật."

Nhưng anh không kịp vui vẻ, cũng cảm giác được thân thể Tống Đại đang lấy một loại tốc độ cực nhanh băng lãnh đi xuống, tựa như linh hồn đang trôi qua.

"Ừ, anh biết." Một giọt nước mắt từ hốc mắt Sở Cảnh Hòa chảy xuống, rơi vào mái tóc dày của cô.

Cổ họng Sở Cảnh Hòa lăn lộn, thật lâu sau mới khắc chế được giọng nói nghẹn ngào, một tay ôm Tống Đại vào trong ngực: "Không có gì, anh chỉ là rất nhớ em... Tiểu Đại, anh rất nhớ em."

Tống Đại miễn cưỡng cười ra tiếng, vỗ nhẹ lưng anh: "Em ở ngay bên cạnh anh nè."

"Hả? Làm sao vậy?" Tống Đại dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm, ngẩng mặt lên nhìn anh.

Sở Cảnh Hòa buông gương xuống, cúi đầu cười, đi tới bên cạnh cô, trước tiên thả rèm chắn gió dày xuống, sau đó kéo chặt khóa áo lông của cô, nói: "Đừng đứng ở cửa, gió lạnh thổi vào bụng dễ đau bụng."

Tống Đại rùng mình một cái, càng thêm quấn chặt quần áo, vừa quay đầu lại, lại thấy Sở Cảnh Hòa đang soi gương, nhìn chằm chằm chính mình trong gương không chớp mắt.

Tống Đại dựa vào cửa, nghiêng đầu cười: "Nhìn gì vậy? Bây giờ mới phát hiện anh đẹp trai sao?"

Ước chừng chín giờ rưỡi, Tống Đại mới lười biếng từ trên giường bò dậy, phủ thêm một cái áo lông dày, đẩy cửa lớn ra, khí lạnh cùng gió tuyết trong nháy mắt từ ngoài cửa xông vào, thổi tan hơi thở ấm áp trong phòng, nhưng cũng mang theo không khí mới mẻ.

"Biết rồi." Tống Đại cười đi tới bên bếp lò, dùng dị năng hệ hỏa nấu nước, nhưng không phát hiện Sở Cảnh Hòa phía sau sau khi nhìn thấy lòng bàn tay cô trống rỗng toát ra hỏa diễm, trong mắt toát ra vẻ giật mình.

"Trận tuyết đầu tiên sau ngày tận thế, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi." Tống Đại vừa rửa mặt xong, trên lông mi còn đọng nước, trong mắt có ánh sáng.

Sở Cảnh Hòa gật đầu: "Được."

Tuyết lớn rơi một đêm, trên nóc mỗi gian phòng đều chồng chất một tầng tuyết thật dày, bồng bềnh giống như tuyết quốc trong truyện cổ tích, lại giống như bơ thật dày trên bánh ngọt.