Trương Thiên Thành nói, liền kéo Vũ Linh Đan vào lòng, lại bị Vũ Linh Đan tránh được, sau đó đầy mặt không tin tưởng hỏi: “Bởi vì một câu nói của em?”
“Chính vì một câu nói của em”
Trương Thiên Thành nghiêm túc gật đầu, “Anh không nghĩ sẽ phát sinh bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta”
“Trương Thiên Thành, anh đừng như vậy, em không nghĩ anh với Trần Anh Thư có quan hệ gì, nhưng đó chỉ là âm thầm. Các anh có thể công tác bình thường, Vũ Linh Đan em không keo kiệt như thế”
Vũ Linh Đan nóng nảy, cũng thật sự sợ hãi Trương Thiên Thành vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội nên bắt đầu thúc giục: “Được rồi, em mặc kệ chuyện của anh, chỉ cần anh đừng xuất hiện một mình với Trần Anh Thư như lúc đi uống cà phê là được. Còn lại em sẽ không cùng anh so đo”
“Uống cà phê?”
Trương Thiên Thành sửng sốt.
Vũ Linh Đan cũng ý thức được chính mình nói lỡ miệng, liền bắt đầu đuổi người, nói: “Được rồi, em phải đi làm, phiền anh đừng ở chỗ này quấy rầy công việc của em, anh đi đi”.
“Cùng nhau ăn cơm trưa cơ mà?”
Trương Thiên Thành có chút bất đắc dĩ, khóe miệng có ý cười, người phụ nữ này cũng thay đổi nhanh thật.
“Được, nhưng em không muốn bị người vây quanh. Có cơ hội mình cùng nhau ăn cơm trưa sau.”
Vũ Linh Đan nhanh chóng đẩy người ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trương Thiên Thành đứng ở cửa văn phòng nhún vai. Phát hiện có thư ký nhìn mìn liền tự giễu cười, nói: “Tôi hẹn hò thất bại rồi”
Thư ký che miệng ngạc nhiên, phát hiện Trương Thiên Thành không đáng sợ như lời đồn, liền cười nói: “Tổng giám đốc Vũ tuy rằng không đồng ý ăn cơm trưa, nhưng còn có cơm tối mà .”
Trương Thiên Thành vừa nghe không khỏi gật đầu: “Có lý”.
Trưa hôm đó, Vũ Hải Yến bởi vì bị nghi ngờ có liên quan việc giết người không thành. Toà án mở phiên tòa, Vũ Linh Đan vẫn chưa tham dự, nhưng có luật sư nắm giữ phần lớn chứng cứ, còn có không ít người làm chứng. Vũ Hải Yến không thể phản bác, bị phản ba năm tù.
Vũ Hải Yến có vẻ sẽ không phản tố.
Mà Nguyễn Kim Thanh đã rời đi từ trước, cùng Vũ Hải Yến phân rõ quan hệ, cho thấy mọi chuyện không có quan hệ gì đến mình.
Mà toà án cũng không chứng minh được Nguyễn Kim Thanh có tội, được phóng thích. Nghe nói ngày Nguyễn Kim Thanh ra tòa liền không chờ nổi mà đi ra nước ngoài.
Tài sản ở nước ngoài, vì Trương Thiên Thành mua cổ phần Vũ thị, tất cả đều bị đóng băng. Nói cách khác, Nguyễn Kim Thanh rời khỏi nhà họ Vũ hiện tại không xu dính túi.
Vũ Linh Đan nghe Trương Thiên Thành lại nhải, chỉnh nhỏ thanh âm của máy phát sóng trực tiếp. Vũ Hải Yến không còn kiêu ngạo, hiện giờ rũ đầu như con gà trống chiến bại, không nói một lời.
Trong lúc có không ít phóng viên muốn hỏi về Vũ Hải Yến, sau toàn bộ quá trình trầm mặc, cuối cùng giao cho luật sư xử lý.
Mãi cho đến cuối cùng, Vũ Hải Yến mới đối mặt màn ảnh, trông có vẻ rất tiều tụy, mặt cô ta không biểu tình mà gằn từng chữ một “Vũ Linh Đan, tôi nhận thua”
Vũ Linh Đan tắt phát sóng trực tiếp, phát hiện bản thân không nghe rõ Trương Thiên Thành đang nói cái gì, liền một lần nữa hỏi hắn: “Anh vừa nói cái gì?”
“Sao trông em như có tâm sự thế? Không hài lòng với phán quyết hả?”
Thật ra Trương Thiên Thành nghĩ ba năm tù rất nhẹ, lúc này lắng nghe ngữ khí của Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan cảm thấy rất mệt, cô không nghĩ về người nhà họ Vũ nữa, liền nói: “Ba năm đủ rồi, ít nhất có thể cho em yên ổn một khoảng thời gian”
Đến tận lúc này, Trương Thiên Thành không nói nhiều, lựa chọn tôn trọng ý Vũ Linh Đan.