“Oa, tôi thấy nhẫn, xin hỏi đây là nhẫn cầu hôn sao?”
Có phóng viên ánh mắt tinh tường nhanh chóng phát hiện trên tay Vũ Linh Đan có một chiếc nhẫn. Nói đến cũng kỳ quái, tối hôm qua Vũ Linh Đan còn định tháo nhẫn ra, nhưng bất kể cô dùng biện pháp gì cũng chưa gỡ được.
Đến bây giờ, ngón tay cô có chút đỏ lên.
“Im lặng một chút đi”
Vũ Linh Đan thật sự chịu không nổi đám phóng viên ầm ĩ, bỗng nhiên la lên một tiếng. Trong giây phút ngắn ngủi, Vũ Linh Đan nhìn thoáng qua hiện trường sau đó hét lớn: “Mọi người muốn xem chúng tôi cầu hôn phải không? Được, chúng tôi sẽ làm lại”
“Được không, chồng yêu?”
Vũ Linh Đan nói xong, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, đôi mắt cong như trăng non.
“Ngay bây giờ?” Trương Thiên Thành nhíu mày.
Làm trò trước mặt mọi người, hơn nữa lại là phóng viên, chẳng bao lâu chuyện cầu hôn sẽ lan truyền tới Trường thị. Trương Thiên Thành nhất thời có chút kháng cự.
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ anh không muốn chứng minh trước mặt mọi người rằng anh yêu em sao?”
Vũ Linh Đan nghiêng đầu, ý cười tràn đầy nhìn chằm chằm Trương Thiên Thành, không cho phép Trương Thiên Thành cự tuyệt.
Nhất thời, phóng viên cũng ồn ào, sôi nổi ở bên cạnh tỏ vẻ muốn tận mắt nhìn thấy Trương Thiên Thành cầu hôn.
Trương Thiên Thành bĩu môi, sau đó thấp giọng hỏi: “Em thật sự muốn?”
Vũ Linh Đan dùng sức gật đầu, lúm đồng tiền trên mặt nở như hoa, không nghĩ tới Trương Thiên Thành rất nhanh gật đầu đáp ứng, nói: “Nếu em muốn, anh sẽ làm ngay”
Vũ Linh Đan vừa nghe lập tức vui mừng ra mặt, dùng tay tháo nhẫn xuống. Sau đó ở trước mặt phóng viên quơ quơ, rồi nói: “Chiếc nhẫn này không thể so sánh với bất cứ chiếc nhẫn nào trên thị trường, đây chính là nhân lúc trước chồng tôi nhảy xuống biển cứu tôi. Sau đó đi theo thuyền đánh cá trong biển tìm ngọc trai, vì vậy chồng tôi bị thương, cho nên với tôi mà nói nó rất trân quý”
"Oa!"
Có phóng viên trẻ tuổi lập tức ồ lên: “Không thể tin rằng Tổng giám đốc Trương tự mình chế tạo nhẫn. Nếu nói Tổng giám đốc Trường mua nhiều nhẫn chúng ta sẽ không thấy bất ngờ, bất ngờ chính là Tổng giám đốc Trường tự mình làm ra nó”
“Không sai!”
Vũ Linh Đan tặng cho Trương Thiên Thành một ánh mắt thâm tình, tuy rằng có chút nói quá lên. Nhưng Vũ Linh Đan lúc trước biết được chuyện này đã cảm động vô cùng.
“Cho nên chồng tôi rất tốt với tôi, đây chính là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị”
Vũ Linh Đan nói xong, đem nhẫn đưa cho Trương Thiên Thành, rồi sau đó nũng nịu nói: “Chồng à, anh quỳ trước mặt em, làm lại cảnh tượng cầu hôn nhé”
“Còn phải quỳ xuống sao?”
Trương Thiên Thành thấp giọng hỏi một câu.
Vũ Linh Đan vẻ mặt đắc ý, đầu ngẩng cao, đem bàn tay đưa tới trước mặt Trương Thiên Thành: “Đúng rồi, cầu hôn thì phải quỳ chứ?
Trương Thiên Thành bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, rồi lại mang theo ngập tràn sủng nịch. Vô số
phóng viên chứng kiến, anh không nói hai lời trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Hiện trường lại ồ lên, ngay cả Vũ Linh Đan cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Trương Thiên Thành,
Người đàn ông thân hình cao lớn, cho dù quỳ một gối xuống đất vẫn có vẻ dũng mãnh vô địch. Anh cầm nhẫn, hướng Vũ Linh Đan cười, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Lần này, em chạy không thoát đâu.”