“Hừ, vốn dĩ chính là làm bộ làm tịch, anh cho rằng em sẽ đồng ý sao?”
Vũ Linh Đan gạt tay Trương Thiên Thành ra, khinh thường.
“Đúng không?” Trương Thiên Thành không tin hỏi lại.
Vũ Linh Đan nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không dám nhìn Trương Thiên Thành: “Cái gì chứ, anh cho rằng em là Trần Anh Thư sao, sẽ xem anh như bảo bối nâng niu. Anh nghĩ cầu hôn em thì em phải đồng ý anh hả?
“Nhưng anh lại nhớ rõ, khi anh đem nhẫn ném đi, người nào đó lại dầm mưa tìm nhẫn, chẳng lẽ anh hoa mắt sao?”
Trương Thiên Thành nhắc lại chuyện xưa, làm Vũ Linh Đan đỏ mặt tới tận mang tai.
“Trương Thiên Thành, anh là tên hỗn đản!! Không đâu anh nói chuyện này làm gì, anh không biết nhẫn rất quý sao, anh không biết vứt bỏ em sẽ đau lòng sao. Em chỉ muốn nhặt lên quay lại đổi tiền, là đi đổi tiền, anh hiểu không?”
Vũ Linh Đan bỗng nhiên lúng túng, kéo cánh tay Trương Thiên Thành mạnh mẽ lay động: “Anh không cần nghĩ nhiều, em không hối hận”
Trên thực tế là vô cùng vô cùng hối hận.
Đáng tiếc, người đàn ông này thật lắm chuyện. Vừa mới cầu hôn mình lại không rõ ràng với người phụ nữ khác. Vậy nên cô không cần đồng ý với anh gì cả.
Maybach ở quốc lộ lay động theo, tuy là Trương Thiên Thành kỹ thuật lái xe rất tốt nhưng bị Vũ Linh Đan làm loạn cũng nhiều lần dẫm phải phanh. Lúc này mới không gây ra đại họa gì.
“Vũ Linh Đan, em điên rồi à”
Thật vất vả ổn định xe, Trương Thiên Thành tức giận mắng to.
Nhìn bánh xe cách vách núi còn một chút, Vũ
Linh Đan cũng hoảng sợ. Nhưng nghĩ đến Trương Thiên Thành cố ý kích thích mình, lập tức kéo cửa xe nổi giận đùng đùng nói: “Tôi phải về nhà”
Trương Thiên Thành phanh một tiếng đem cửa xe đóng lại, sau đó giữ chặt Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan lại muốn tháo nhẫn ra, chỉ nghe Trương Thiên Thành khó chịu cảnh cáo: “Đeo nhẫn lên thì không có chuyện hối hận. Vũ Linh Đan, em đời này chỉ có thể là của anh”
“Trương Thiên Thành, anh là cái đồ hỗn đản. Tôi không phải đồ vật, tôi không phải của anh”
Vũ Linh Đan tức giận mắng to.
Trương Thiên Thành nhân cơ hội hôn lên môi cô, kết thúc mọi thanh âm, xung quanh không khí chậm rãi an tĩnh lại.
Vũ Linh Đan ban đầu còn giãy dụa, theo nụ hôn này cũng chậm rãi thả lỏng cánh tay, tiện đà ôm eo Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành cảm nhận được thay đổi của Vũ Linh Đan, một lòng căng thẳng hoàn toàn
buông xuống. Nhưng cũng không buông Vũ Linh Đan, ngược lại hôn càng thêm động tình, đến khi hai người đều mặt đỏ tại hồng thở hồng hộc.
Vũ Linh Đan thẹn thùng, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện là ở đường cái, chung quanh còn có không ít xe cộ qua lại. Hờn dỗi một tiếng: “Nếu như bị chụp thì anh xong đời”
“Anh hôn vợ mình chẳng lẽ còn phạm pháp sao”
Trương Thiên Thành không để bụng, ngược lại ôm chặt Vũ Linh Đan.
Đêm đó, hai người cùng nhau về biệt thự Trương Thiên Thành, lại là một trận triền miên không giống ngày xưa. Trương Thiên Thành lúc này đây phá lệ ôn nhu, rồi giống như muốn bồi thường những thiếu xót lúc trước, nhân cơ hội đó yêu cầu nhiều hơn.
Hậu quả sau một đêm là ai cũng không dây nổi.
Ngày mới đã đến, ánh mặt trời từ ngoài cửa
sổ chiếu vào. Tia nắng nằm trên mặt Vũ Linh Đan, Trương Thiên Thành nhịn không được chống đầu thưởng thức.
Phảng phất giống như tất cả đều là một giấc mơ
“Đều tại anh, hơn nửa đêm còn lăn lộn, hại em đi làm muộn”