Vũ Linh Đan không có bí mật gì, bởi vậy căn bản không để bụng những gì mẹ con Nguyễn Kim Thanh nói. Không nói một lời lập tức giao toàn bộ quá trình cho Trương Thiên Thành xử lý.
“Vợ yêu, nếu sự tình đã nói rõ ràng. Tôi nghĩ vẫn nên đem chuyện này giải thích với nhau đi.”
Trương Thiên Thành trưng cầu dân ý của Vũ Linh Đan, một câu vợ yêu hai câu VỢ yêu thể hiện tình cảm tràn đầy. Ngay cả Vũ Linh Đan trong lòng cũng hơi hơi gợn sóng, theo bản năng tiếp tục diễn kịch.
“Được rồi, nếu anh quyết định như vậy thì em đương nhiên không có ý kiến”.
Vũ Linh Đan rúc vào lòng Trương Thiên Thành, nơi nào còn có bộ dạng Tổng giám đốc Vũ sấm rền gió cuốn. Nhưng như vậy trong mắt mọi người lại rất hài hòa.
Từ sau khi hai người ly hôn, đủ loại tai tiếng cũng không ngừng. Cuối cùng gương vỡ cũng đã lành, chặt đứt tâm tư không nên có của mọi người.
“Lúc trước tôi từng nói, Linh Đan rơi xuống nước, tôi liền nhảy xuống biển cứu em ấy. Rất may mắn là hai người chúng tôi đều được cứu, nhưng mọi người lại xem nhẹ một chuyện rồi. Đang êm đẹp sao tự nhiên Tổng giám đốc Vũ lại rơi xuống nước chứ?”
Trương Thiên Thành nói xong, dừng lại một chút một chút cho mọi người đủ thời gian mơ màng.
Bên kia mẹ con Vũ Hải Yến bắt đầu run nhè nhẹ, lần nữa muốn chạy trốn lại bị bảo vệ bắt về.
“Chẳng lẽ là bọn họ...”.
Vừa thấy bộ dáng sợ hãi của mẹ con Vũ Hải Yến, mọi người đã đoán được phần nào. Nhưng không dám tin tưởng mà sôi nổi nhìn phía Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan cười cười: “Khi còn nhỏ, bà ta
dùng mọi biện pháp chỉ mong tôi chết, hiện tại làm ra loại chuyện này cũng không tính là quá mức. Đáng tiếc rằng tôi không phải loại người mềm yếu”.
“Vũ Linh Đan, cô ngậm máu phun người!!!”
Nguyễn Kim Thanh không cam lòng kêu to.
Vũ Linh Đan nhún vai, lười cãi lại, sau đó Trương Thiên Thành tiếp tục nói: “Còn may là Linh Đan không có việc gì, nếu không tôi sẽ không dễ dàng mà buông tha hai mẹ con này. Tôi cho rằng hai mẹ con này sẽ trực tiếp nhận tội, không nghĩ tới bọn họ còn định chạy trốn, may mắn là đã bị bắt lại...”
Trương Thiên Thành nói xong, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ. Những người ở đây vẻ mặt thổn thức, không thể đồng tình nổi với mẹ con Vũ Hải Yến
Đặc biệt khi liên tưởng đến lúc trước Vũ Linh Đan đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Vũ, tin nóng gièm pha. Mọi người đã có đôi chút hiểu biết về
Nguyễn Kim Thanh cùng Vũ Hải Yến, lại càng thêm tin tưởng Vũ Linh Đan nói.
“Loại đàn bà độc ác này, còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở đây!!!”
“Đúng vậy, nếu là tôi thì đã sớm xấu hổ tự sát. Không biết sao lại có thể chường mặt ra được nữa, còn không biết xấu hổ tới chỗ này làm loạn. Tôi thấy nếu không có Tổng giám đốc Trường thì chỉ sợ một chút cổ phần cuối cùng của Vũ thị cũng không giữ được”
Mọi người nhìn phía Vũ Hải Yến, đáy mắt tràn đầy khinh thường. Cuối cùng vẫn để bảo vệ ép buộc hai người mới rời đi. Nhưng dáng vẻ rất chật vật, bị đông đảo khách khứa tạt nước vào người.
Trần Anh Thư thấy lợi thế đã không còn, cũng không thể không đứng lên hoà giải, Tổng giám đốc Vũ, tôi không ngờ nơi này còn có nhiều chuyện như vậy, tôi chỉ ngây thơ tin Vũ Hải Yến nói mà không ngờ..”
Vũ Linh Đan cười cười, ngay cả cô cũng cảm thấy thắc mắc sao bản thân lại không tức giận với loại người này.
Không nói đến chỉ số thông minh của Trần Anh Thư, sao có thể dễ dàng tin tưởng mẹ con Vũ Hải Yến. Dù cô ta nói thật cũng chỉ khiến cho bản thân có cơ hội giải thích.
Cô ngược lại là phải cảm ơn Trần Anh Thư mới đúng.
“Nếu cô Trần không biết chuyện, tôi cũng không có gì trách cứ, chẳng qua tôi hy vọng tôi ân oán giữa tôi và cô Trần có thể dừng ở đây!”