Vũ Linh Đan lấy di động ra, không tìm thấy một cái tên nào có thể nhờ giúp đỡ, chỉ có mỗi Trương Thiên Thành...
Ánh mắt Vũ Linh Đan thâm thúy, với tình huống này Trương Thiên Thành cũng không xuất. Bây giờ chỉ sợ đã sớm bên cạnh Trần Anh Thư, nghe cô ta khóc lóc rồi.
"Ha ha!"
Trong vô thức, Vũ Linh Đan cũng học Trương Thiên Thành cười lạnh. Trực tiếp tắt máy sau đó nhắm hai mắt lại, định bụng nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tính tiếp.
Mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa sổ xe, Vũ Linh Đan không để ý tới. Đến Trương Thiên Thành đập cửa, Vũ Linh Đan mới nhận ra bộ mặt hoảng loạn và nghiêm túc kia.
“Làm sao vậy?”
Vũ Linh Đan hoảng sợ, mới nhận ra thân thể sắp không chống đỡ được, hít sâu một hơi mở cửa xe. Câu đầu tiên là: “Đưa em đi bệnh viện”
Trương Thiên Thành không dám chậm trễ, chỉ nhìn mắt cô đỏ lên liền biết xảy ra chuyện gì.
“Nhanh thôi, em kiên trì một chút!”
“Trương Thiên Thành, em thấy không được rồi, nóng quá!”
Vũ Linh Đan vừa nói liền kéo áo khoác. Lễ phục lúc trước đã rách giờ phút này hoàn toàn không còn sót lại thứ gì.
Trong xe rất lạnh, Trương Thiên Thành cảm nhận độ ẩm của Vũ Linh Đan. Rõ ràng nhiệt độ rất thấp nhưng cô vẫn kêu nóng, trong mắt giống như có lửa thiêu đốt, hoàn toàn thắp lên ngọn lửa trong trái tim Trương Thiên Thành,
“Nếu không đi được vậy thì đổi cách”
Trương Thiên Thành trực tiếp dừng xe ở chỗ tối, xe còn chưa dừng xong, Vũ Linh Đan đã nhào cả người qua đây, như rắn nước cuốn lấy Trương Thiên Thành.
“Trương Thiên Thành, em chịu không nổi, anh giúp em với, giúp em một chút được không?”
Trong giọng nói Vũ Linh Đan tràn đầy cầu xin, cố tình mang theo tê dại tận xương tủy làm người ta không có sức chống cự. Trên thực tế, Trương Thiên Thành cũng không phản kháng, chỉ là vừa nhớ tới ai là người bỏ thuốc. Nếu mình xuất hiện muộn một chút, tình huống hoàn toàn mất không chế, hậu quả sẽ như thế nào.
“Anh cam đoan không để cho em thiệt thòi”
Trương Thiên Thành nặng nề bảo đảm.
Nhưng hiện tại, mặc kệ Trương Thiên Thành nói cái gì, Vũ Linh Đan hoàn toàn nghe không vào. Cô ghé vào Trương Thiên Thành, nhắm hai mắt lại, hai tay ôm Trương Thiên Thành, chủ động hôn.
Đầu lưỡi nóng bỏng trong miệng quyện vào nhau, Vũ Linh Đan không ngừng kêu ư a. Hình như còn chưa thỏa mãn, hai tay bắt đầu giở trò, không ngừng sờ soạng lên người Trương Thiên Thành,
“Nóng quá, Trương Thiên Thành em nóng chết mất.”
Vũ Linh Đan nói mê sảng, nhưng động tác trên tay lại không có nửa điểm dừng lại. Chủ động thế này khiến Trương Thiên Thành không cách nào chống đỡ nổi , vội vàng cởi nút áo trong tay Vũ Linh Đan, tự mình kéo ra.
Vũ Linh Đan mở bàn tay, một chiếc cúc áo rơi xuống.
Sắc mặt Trương Thiên Thành cứng đờ, ngay giây tiếp theo liền thấy Vũ Linh Đan bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất mà nói: “Rớt rồi.”