Trần Anh Thư nghe ra được Trương Thiên Thành vẫn đang trách bản thân mình ở trước mặt nhiều người tỏ tình với anh, cô ta bật cười một tiếng, cùng lúc đó nước mắt cũng rơi xuống. Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, tựa như muốn nhìn xuyên thấu nó.
“Trương Thiên Thành, chẳng nhẽ... Anh cho rằng... Anh cho rằng em muốn như vậy sao? Em chẳng nhẽ anh vẫn không biết mục đích lần này em trở về sao? Nếu chỉ vì chuyện muốn tìm người để hợp tác thì hà cớ gì đích thân em phải chạy về đây chứ?”
“Thiên Thành, lúc trước anh không hề từ chối em điều đó chứng tỏ trong lòng anh vẫn có em. Vậy tại sao bây giờ anh vẫn cứ nhất quyết từ chối em, tại sao anh lại lạnh lùng với em như thế, trong lòng em thấy rất khó chịu và lạnh lẽo..”
“Em mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi!”
Lần này Trương Thiên Thành dứt khoát rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên cũng giống như đập một cái vào đáy lòng của Trần Anh Thư.
Trần Anh Thư lùi về phía sau hai bước, sau đó ngồi phệt lên trên ghế sô pha. Giây phút này đây cô ta có chút tin tưởng lời nói của Vũ Linh Đan rồi, và trong lòng cũng cảm thấy một chút hoảng loạn.
Giây phút này đây, dường như tất cả sự tự tin của lúc trước đều tan biến mất.
Có lẽ Vũ Linh Đan nói đúng, cô ta ở trước mặt Trương Thiên Thành không có một chút gì gọi là lòng tự tôn và sự kiêu ngạo.
Trương Thiên Thành từ chối thì cô ta lại càng không có cách này khống chế cảm xúc, Trần Anh Thư ngẩng đầu lên và lại bắt đầu khóc lóc.
12 giờ đêm, một mình Vũ Linh Đan bắt xe đi về nhà.
Từ lúc tham gia hội nghị thì Vũ Linh Đan đã biết mục đích lần này của Lương Học Đông là chiếm giữ cổ phần trong tay cô, và quan trong hơn là anh ta muốn tất cả cổ phong trong tay cô.
Xem ra tham vọng của Lương Học Đồng bộc lộ quá nhanh rồi, dù có chia đều thì anh ta cũng không cảm thấy hài lòng.
Lương Học Đông thậm chí còn thẳng thắn nói rằng, sau khi hai người kết hôn thì cổ phần vẫn thuộc về cô, nhưng mà bây giờ phải đứng tên anh ta mà thôi.
Lúc đó Vũ Linh Đan không có bất cứ thí độ gì cả, cô chỉ cảm thấy dạ dày hơi khó chịu thể là chạy nhanh tới nhà vệ sinh.
Một đám người đều là tay chân của Lương Học Đông, ánh mắt của bọn họ khi nhìn Vũ Linh Đan cũng mang nét cười. Còn chưa đợi cô đi ra đã chạy tới chúc mừng cô.
Còn Vũ Linh Đan vì là chưa ăn cái gì cho nên cô nôn ra toàn là mật đắng, sau khi cảm thấy khỏe hơn thì thấy Lương Học Đông đi ra tìm cô, và bị Vũ Linh Đan chất vấn.
Lương Học Đông dang hai tay ra, nhìn bộ dạng lưu manh không còn gì để miêu tả. Trong đầu của Vũ Linh Đan chỉ xuất hiện hai chữ, đó chính là bỉ ổi.
Vũ Linh Đan chất vấn: “Nếu như sau khi kết hôn mà tất cả cổ phần đều đứng dưới tên anh, thì thì anh hà tất gì phải vội vàng như vậy? Tại sao tất cả cổ phần ở trong tay tôi không còn là do tôi tiếp quản nữa?
Nụ cười trên gương mặt của Lương Học Đông càng bỉ ổi hơn, thậm chí bàn tay anh ta đang nắm lấy cổ tay của Vũ Linh Đan cũng mạnh mẽ hơn. Anh ta bày ra bộng dạng từ trước giờ chưa hề biết tức giận là gì: “Linh Đan, tôi biết là bây giờ cô đang không tin tưởng tôi cho nên mới nói như vậy, nhưng mà tôi sẽ chứng minh cho cô xem”
“Tôi không cần anh phải chứng minh gì cả, tôi chỉ cần anh nhớ rõ cho tôi, lúc mà tôi kí hợp đồng thì tôi đã nói những cái gì?
Vũ Linh Đan muốn hất tay của Lương Học Đông ra nhưng làm cách nào cũng không hất ra được.
Lương Học Đông đột nhiên dừng bước lại, anh ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Vũ Linh Đan. Mấy giây sau anh ta đột nhiên nở một nụ cười, sau đó buông Vũ Linh Đan ra.
Vũ Linh Đan xoa cổ tay có chút đỏ, tỏ rõ thái độ không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, trực tiếp nói: “Tôi đi trước đây”
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc nên cô chưa được đi.”
Lương Học Đông tựa như nắm được thóp của Vũ Linh Đan, thế là anh ta bắt đầu bày ra bộ dạng không vừa ý: “Nếu như vẫn muốn giữ số cổ phần trong tay cô thì tối nay phải nghe lời của tôi”
Trên thực tế là Vũ Linh Đan không còn sự lựa chọn nào khác.
Hoặc có lẽ, Vũ Linh Đan rất muốn biết tiếp theo đây nhóm người này địn là cái gì, và bản thân cũng phải chuẩn bị trước.