Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 562: “Tôi không có ý kiến.”




Trương Thiên Thành chau mày.

Ý anh muốn nói vẫn chưa đủ rõ ràng ư, cô gái này thừa hiểu nhưng lại cố tình làm ra vẻ ngốc nghếch.

Trương Thiên Thành không nói thẳng ra hơn được nữa, và có cảm giác như thế rất kỳ cục, liền buông một câu bâng quơ, “Tùy cô”

Rồi sau đó đạp ga, nghênh ngang bỏ đi.

Vũ Linh Đan cảm thấy bực bội, ngày càng không hiểu nổi tính tình Trương Thiên Thành, chẳng phải muốn cô đi sao, cô đi là được chứ gì, sao phải tức giận?

“Suy nghĩ của đàn ông đúng là khó hiểu, nhất là suy nghĩ của Trương Thiên Thành”

Vũ Linh Đan không khỏi cất lời than van, nhưng vì trong đầu vẫn còn chuyện quan trọng hơn nên cũng không quá băn khoăn về Trương Thiên Thành thêm nữa.

Hết giờ làm, Vũ Linh Đan tìm Lương Học Đông, thoạt tiên là khen ngợi Lương Học Đông, rồi sau đó mập mờ đề xuất ý tưởng hợp tác.

Lương Học Đông không ngốc nghếch, ngay sau khi Vũ Linh Đan bày tỏ thái độ, mắt anh ta đã lóe lên vẻ tinh quái.

Anh ta vuốt cằm vẻ như hiểu ra, “Đây cũng là một ý kiến khá đấy.”

Vũ Linh Đan nhoẻn cười, chủ động tỏ ra yếu thế: “Cách này cũng là do hết cách rồi, xét cho cùng thì vụ án của Vũ Phong Toàn cũng phải kết thúc, tôi không muốn Tập đoàn Bạch Đằng lung lay bất ổn vì chuyện quyền cổ phần. Chúng ta có số cổ phần ngang nhau, để tôi làm cổ đông số hai là tốt nhất.”

“Tôi không có ý kiến.”

Lương Học Đông gật đầu, nói một cách nghiêm túc, rồi đứng dậy bước lại gần Vũ Linh Đan, nhìn vào đôi mắt trong veo, mắt Lương Học Đông thoáng qua một cái nhìn lạ thường, tiếp đó yết hầu cũng thấy ngứa ngáy.

“Hai hôm nữa, bên SHINE có một bữa tiệc trên du thuyền, đến ngày đó cô đi cùng tôi nhé”

Lương Học Đông chủ động ngỏ lời mời.

Vũ Linh Đan gật đầu không do dự, “Không thành vấn đề”.

Lương Học Đông mỉm cười, vốn dĩ định vỗ vai Vũ Linh Đan nhưng vì Vũ Linh Đan né tránh nên đành đổi thành bắt tay, cố tình làm ra vẻ bình thản: “Vậy thì... hợp tác vui vẻ!”

Vũ Linh Đan miễn cưỡng chấp nhận, nhưng sau khi anh ta bắt tay Vũ Linh Đan thì nấn ná không có ý định buông ra, Vũ Linh Đan bối rối, “Tổng giám đốc Lý, hết giờ làm rồi.”