Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 537: “Anh ở đây chờ em”




Bảo Thái lúc này mới nhớ ra, cũng có chút ngượng ngùng mà cười, gật đầu, nói: “Anh ở đây chờ em”

Đầu tiên Linh Đan dùng nước rửa mặt, để đầu óc bình tĩnh lại, sau đó nhìn chính mình trong gương, trong nháy mắt, cô bắt đầu cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt.

Giờ thời gian đến lúc máy bay cất cánh còn không đến hai cái giờ, nếu có cơ hội hối hận, thì cũng chỉ có này hai tiếng đồng hồ này thôi.

Thật ra trong đáy lòng Linh Đan cảm thấy rất rõ ràng, nếu có thật sự muốn đi, thì đã không tự mình muốn tìm lý do ở lại nhiều đến vậy

Vì Bảo Thái lúc nãy quá vội vã, nên cũng làm cô cảm thấy như bị mất phương hướng, cô đã trốn tránh trách nhiệm mà đi cùng anh.

Mười phút sau, Linh Đan mang vẻ mặt kiên định từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, quả nhiên phát hiện Bảo Thái đứng ở cửa, vẻ mặt nôn nóng nhìn cô.

“Có chuyện gì sao, nếu em không ra, thì anh sắp phải vào WC nữ tìm em mất”

Bảo Thái lo lắng nhìn Linh Đan, rồi lại nổi hứng vui đùa.

Nhưng Linh Đan vẫn thể hiện sắc mặt nghiêm túc lạnh lùng, làm đáy lòng Bảo Thái càng thêm bất an, anh đang muốn nói thêm những liền bị Linh Đan chặn lại, rồi sau đó cô nói: “Anh từ nãy đến giờ nói nhiều như vậy, giờ cho em nói đi.”

“Linh Đan”.

Bảo Thái lại định mở miệng lần nữa, nhưng anh đã thấy trong mắt Linh Đan sự tuyệt vọng, nên từ đáy lòng cũng nhói đau, nhưng giờ anh lại

không mở miệng nói ra được: “Thật ra, từ lúc bắt đầu, anh đã biết em muốn nói gì, phải không?”

Bảo Thái rơi nước mắt, anh bất lực vươn tay định ôm lấy cô, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Linh Đan, em nghe anh lần này, em đồng ý với anh được không, không có em, mọi thứ đối với anh đều vô nghĩa”.

Linh Đan nghẹn lời.

Bảo Thái định ôm Linh Đan, nhưng lại Linh Đan tránh sang một bên, cuối cùng anh không can tâm nói: “Vì sao, vì sao? Linh Đan, em tin anh đi mà, chỉ cần chúng ta đến Anh, thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết”

“Nhưng so với việc em cảm thấy như thế nào, thì em còn có chuyện quan trọng hơn phải làm”

Linh Đan trả lời chất vấn của Bảo Thái, tâm tư càng thêm kiên định, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Bảo Thái, gằn từng chữ một nói: “Cái này không đơn giản chỉ là chuyện tình cảm đơn thuần,

em còn có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, anh có hiểu được Tập đoàn Bạch Đằng với em mà nói có ý nghĩa gì không, em không thể trơ mắt nhìn nó bị người khác chiếm đoạt. Và còn có cao ốc Hà Bắc nữa, những cái đó đều là tâm huyết của em, em còn chưa xây dựng xong, còn chuyện cổ phần trong đó nữa.”

Linh Đan nói xong, đứng không vững phải ngồi thụp xuống, đau khổ ôm đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Bảo Thái, em không thể đi cùng anh lúc này, anh thấy đấy, em còn có nhiều chuyện phải làm như vậy.”

Bảo Thái ngây người ra, đứng một chỗ một câu cũng không nói được, dường như vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bảo Thái, em rất xin lỗi, em biết giờ em nói gì cũng không có tác dụng, nhưng anh có nghĩ đến chuyện mình mất nhẫn đính hôn, đó có thể chính là lời nhắc nhở của ông trời đối với chúng ta, nếu chúng ta có kết hôn thì hôn nhân cũng sẽ không được lâu dài.”