Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 397: Phan Bảo Thái vô cùng kích động.




Đêm nay dường như mang đến cho Vũ Linh Đan rất nhiều kích động, cả đêm cô không ngủ được, sáng sớm hôm sau, Vũ Linh Đan đã đưa ra quyết định.

Cô sợ quyết định chưa chín chắn nên kéo đến sau giờ làm việc, thái độ vẫn không thay đổi, sau đó cô gọi điện cho Phan Bảo Thái. Tối hôm qua cô nghĩ lại, có lẽ Trần Tuyết Nhung nói đúng.

Nếu đã không trông mong gì về việc tái hôn với Trương Thiên Thành, vậy thì đương nhiên cô cũng có lý do, cũng có quyền để bắt đầu một cuộc sống mới.

Điều mà Vũ Linh Đan nghĩ là, ít nhất... nếu ở cùng Phan Báo Thái, Trương Thiên Thành sẽ không dám ngang nhiên quấy rối mình như vậy.

Cô không muốn những gì đã xảy ra đêm qua tái diễn một lần nữa.

Phan Bảo Thái không nhận điện thoại. Vũ Linh Đan đang trong tâm trạng mờ mịt, và khi cô gần . Tiên Hiệp Hay

như bỏ cuộc thì điện thoại của Phan Bảo Thái được nối máy như mong đợi.

"Linh Đan."

Giọng nói trên điện thoại nghe có vẻ mệt mỏi.

Vũ Linh Đan cau mày, muốn nói lại thôi, những lời nói đều bị mắc nghẹn trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Linh Đan, sao vậy?"

Trên điện thoại, Phan Bảo Thái hỏi lại.

"Em có chuyện muốn nói với anh, anh đi ra ngoài một chút được không?"

Vũ Linh Đan hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn.

Đầu dây bên kia có chút do dự, Phan Bảo Thái sửng sốt một chút, cuối cùng ngập ngừng hỏi: "Có quan trọng không?"

Ngụ ý là nếu không quan trọng thì không cần anh ta ra mặt.

Vũ Linh Đan có thể đoán được rằng chuyện hôm qua ở nhà Trần Tuyết Nhung đã gây ra một đả kích lớn cho Phan Bảo Thái, cô nói: "Hôm qua em quá kích động, bây giờ em muốn nói chuyện với anh một lần nữa"

Sau nửa giờ, Vũ Linh Đan đã uống xong ly cà phê Hawaii

trước mặt, lúc này Phan Bảo Thái mới vội vàng đi tới.

Anh ta thay một bộ âu phục bình thường, tóc tai đều tăm tắp, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi nơi quầng mắt.

Anh ta không nghe nhầm.

"Cái đó, Linh Đan, em vừa nói gì, có lẽ anh nghe không rõ."

Phan Bảo Thái trông rất thành khẩn, hoàn toàn không thể

tin vào tai mình.

Nhìn thấy điều này, Vũ Linh Đan không khỏi mỉm cười.

Nhìn tay chân anh ta luống cuống không biết làm sao, dường như cô lại nhớ tới nhiều năm về trước.