Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 368: Cô đúng là ngốc mà. 






Lần này, Trương Thiên Thành hôn rất thâm tình, đôi môi anh giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng tách hai cánh môi của Vũ Linh Đan ra, cảm giác ôn nhu này khiến Vũ Linh Đan vô thức buông lỏng cảnh giác, ngay sau đó răng môi đã trộn lẫn vào nhau. 

Trong phòng bệnh yên tĩnh, Trương Thiên Thành ôm chặt người phụ nữ trong lòng, khoảnh khắc này hơi thở mà anh khao khát đã khiến anh được thỏa mãn một cách trọn vẹn. 

Nụ hôn cũng dần trở nên bá đạo hơn, gần như muốn bịt kín  mọi lời nói và hơi thở của cô. 

Vũ Linh Đan chỉ hơi ngọ nguậy hai lần, Trương Thiên Thành đã tăng thêm lực, tận đến khi cả người Vũ Linh Đan đều không thể nhúc nhích được nữa anh mới đè cô xuống dưới thân mình. 

Trương Thiên Thành nhắm mắt, hai tay bắt đầu chu du khắp nơi”. Men theo đường nét cơ thể của Vũ Linh Đan, anh đã nhanh chóng tìm được điểm mẫn cảm của cô. 

Trương Thiên Thành đã đọc hết cuốn nhật ký đó. 

Chỉ e là bây giờ người phụ nữ ngốc nghếch này vẫn không biết cuốn nhật ký kia đã không cánh mà bay.  Cô đúng là ngốc mà. 

Trương Thiên Thành cười thầm, lúc này tâm trạng anh rất buông lỏng, cả người cứ như đang lơ lửng. 

Thực ra, trong trường hợp này, Trương Thiên Thành vốn không định làm gì cả nhưng anh lại không muốn lãng phí một cơ hội tốt như vậy. 

Hừ, người phụ nữ ngốc này vẫn rất quan tâm mình mà. 

Vì mình bị bệnh nên cô mới không suy nghĩ gì, vội vàng chạy đến đây. Đây có thể nói là quan tâm đến hoảng loạn. 

Nghĩ vậy, Trương Thiên Thành cũng định tha thứ cho Vũ Linh Đan. 

Hơn nữa, bao nhiêu năm qua, sao người phụ nữ ngốc này có thể không cho anh biết là cô cũng thích anh chứ. 

Giống như những gì cô đã viết trong nhật ký, mặc dù lúc bắt đầu cô không tình nguyện, thậm chí còn cáo mượn oai hùm nhưng dù phủ nhận thế nào, trong lòng cô vẫn rất thích. 

Giống như trong vô số những đêm anh không về nhà, anh tưởng mình đã cho Vũ Linh Đan đủ tự do nhưng chưa từng 

nghĩ cô sẽ thất vọng, sẽ cô đơn đến mất ngủ. 

Không có anh, cô lại không thể ngủ được. 

Ha ha. 

Tất cả những điều này, Trương Thiên Thành chưa bao giờ nghĩ đến. 

Cũng chưa bao giờ hoài nghi bản thân mình. 

Kết quả là mọi người lại phát triển theo chiều hướng ngược lại, từ trước đến này người phụ nữ này chưa bao giờ bộc bạch tâm sự với anh, cố hi vọng anh về nhà nhưng lại không nói, không phải ngốc thì là gì. 

May là cũng không quá ngốc, ít nhất là cô vẫn biết ghi nhật ký. 

Trường Thiên Thành buông Vũ Linh Đan ra, dùng mũi cọ nhẹ lên mặt cô. Cho đến khi nhìn thấy biểu cảm khó hiểu trên mặt Vũ Linh Đan, anh mới không thể nhịn được nữa mà bất cười thành tiếng. 

Lúc này Vũ Linh Đan rất mông lung. 

Trương Thiên Thành cũng không đặt một căn phòng đơn mà lại đặt phòng đôi, sau khi vào phòng, anh chỉ chỉ lên ghế salon rồi rộng lượng nói: “Đấy, tối nay cô ngủ ở đó đi” 

Ghế salon? 

“Được thôi.” 

chapter content