Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 273: Suýt nữa bị bắt cóc




Câu nói này vô cùng bá đạo, thậm chí là kinh hồn bạt vía. Nhưng chính cụm từ “vợ tôi” lại được Trương Thiên Thành nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bất kể là vui đùa hay là vô tình đều khiến Vũ Linh Đan mất bình tĩnh.

Cô không thể không nhỏ giọng nhắc nhở: “Trương Thiên Thành, chúng ta đã ly hôn rồi.” Chẳng qua trong lòng cô không chán ghét như mình nghĩ.

Trương Thiên Thành không bận tâm, cũng không nổi giận, chỉ hỏi lại: “Thế lúc bị kéo lên xe, cô gọi tôi làm gì?”

Vũ Linh Đan bị chặn họng, trong lòng tức giận mà không thể làm gì, cuối cùng chỉ còn cách im lặng. Một lát sau, Trương Thiên Thành mới nói tiếp: “Tôi sẽ giải quyết vụ Ngô Trường Sinh, cô đừng bận tâm. Nếu sau này còn có kẻ dám quấy rối cô thì cô cứ trực tiếp gọi cảnh sát, hoặc gọi cho tôi, tôi sẽ xử lý.”

“Lại đánh người tiếp hả?” Vũ Linh Đan hỏi lại, bất giác mang theo chút trào phúng.

Sắc mặt Trương Thiên Thành tối sầm. Vũ Linh Đan vội giải thích: “Chúng ta có thể báo cảnh sát bắt Ngô Trường Sinh, nhưng anh lại đánh ông ta, bây giờ bố mẹ ông ta tìm đến nơi cũng là chuyện bình thường. Tôi nghĩ chúng ta nên đến bệnh viện một chuyến, vậy thì ít ra sẽ không để lại nhược điểm cho người khác.”

“Cô cảm thấy Trương Thiên Thành tôi đây sợ ai? Hay là sợ họ lan truyền gièm pha của cô?” Trương Thiên Thành phản kích.

Vũ Linh Đan sửng sốt, lại nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Trương Thiên Thành, cảm kích áy náy trong lòng đều biến mất.

“Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!” Vũ Linh Đan trầm giọng nói.

Trần Đức Bảo đương nhiên không dám tự ý dừng xe, lén nhìn Trương Thiên Thành, không dám nói chuyện. Trương Thiên Thành tức sôi máu, rốt cuộc cô ta có não hay không vậy? Không giận đám người kia mà lại dỗi mình! Anh nhìn đồng hồ, sau đó không kiên nhẫn kêu Trần Đức Bảo đỗ xe van đường, nói: “Cho cô ta xuống xe đi, đỡ phải nhìn phiền lòng.”

Vũ Linh Đan trừng mắt, Trần Đức Bảo liền đỗ Maybach ở ven đường. Trước khi Vũ Linh Đan xuống xe, Trương Thiên Thành cảnh cáo: “Sau này nếu còn để tôi gặp chuyện như thế thì một chân là còn nhẹ.”

Vũ Linh Đan không phản bác, chỉ có thể chán ghét trừng Trương Thiên Thành, sau đó đập cửa xe thật mạnh.

Trần Đức Bảo hỏi: “Tổng giám đốc Trương, chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Đâu cũng được.” Trương Thiên Thành nhắm mắt, khó chịu nói.

Trần Đức Bảo không nói gì. Rõ ràng là Trương Thiên Thành đuổi người ta đi, bây giờ lại không vui. Không lâu sau, Trương Thiên Thành mới bình tĩnh lại, nói: “Đến công ty.”

“Anh còn chưa ăn cơm, hay là…”

“Người đi rồi, còn ăn gì nữa!” Trương Thiên Thành thô bạo ngắt lời Trần Đức Bảo, âm thầm mắng Vũ Linh Đan vô số lần, quả thực là không biết điều.

Mặc dù rất tức giận, nhưng Vũ Linh Đan cũng biết hiện giờ còn chuyện quan trọng hơn cần làm. Cô tùy tay vẫy taxi, mau chóng về nhà. Đúng lúc Trần Tuyết Nhung không có nhà, Vũ Linh Đan trực tiếp lấy máy tính cắm USB, quả nhiên thấy cảnh tượng đúng như dự đoán của cô.

“Đúng là Vũ Hải Yến và Nguyễn Kim Thanh làm ra!”