Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 267: Ái chà, Giám đốc Vũ đến đây làm gì? Chẳng nhẽ là hối hận?




Cô gọi điện thoại cho Trương Thiên Thành, tâm trạng vui vẻ cũng biến mất, hỏi thẳng: “Rốt cuộc bằng chứng mà anh nói ở đâu?”

Nếu không phải cuộc gọi của Trương Thiên Thành thì Vũ Linh Đan sẽ không dám xác nhận, người đàn ông chạy trốn từ cửa sổ kia lại thật sự từng liên quan tới Vũ Hải Yến.

Giữa chừng có Vũ Phong Toàn gọi điện thoại tới, bị Vũ Linh Đan từ chối nghe máy. Cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nổi trận lôi đình của Vũ Phong Toàn ở đầu dây bên kia.

“Cô đã xem USB tôi đưa cho cô chưa?” Trương Thiên Thành hỏi.

“USB nào?” Vũ Linh Đan sửng sốt, sau đó mới nhớ ra, áy náy nói: “Tôi để trong văn phòng ở công trường. Sao vậy? Nó quan trọng lắm hả?”

“Trong đó là bằng chứng! Tôi đưa cho cô mà sao cô không xem?” Nghe vậy, Trương Thiên Thành không khỏi tức giận, không biết trong đầu cô gái này cứ suy nghĩ cái gì: “Cô không thể tin tôi một lần sao?”

“Anh hét gì mà hét? Lúc đó anh lại không nói rõ, sao tôi biết.” Vũ Linh Đan cũng thấy oan ức, tiện tay vẫy xe taxi, định tới công trường. Hy vọng USB vẫn còn đó.

Đồng thời, Trương Thiên Thành cúp máy rồi cũng đến đó. Anh mới nhận được tin tức thân phận Giám sát của Vũ Linh Đan đã bị thay thế, hơn nữa cô đã đệ đơn xin từ chức cho Vũ thị.

Vũ Linh Đan đến công trường trong thời gian ngắn nhất. Vũ Linh Đan thở hồng hộc mở cửa phòng làm việc, thấy Phương Lâm Thiên cũng ở đó thì lập tức điều chỉnh hô hấp, ánh mắt trở nên bình tĩnh.

“Ái chà, Giám đốc Vũ đến đây làm gì? Chẳng nhẽ là hối hận?” Phương Lâm Thiên chế nhạo.

Vũ Linh Đan chú ý thấy đằng sau rèm cửa văn phòng có chút đồng tĩnh, mà áo sơ mi của Phương Lâm Thiên bị cài nhầm hai cái cúc áo, tóc bù xù, rõ ràng là mới đứng dậy.

“Cô nhìn gì?”

Vũ Linh Đan mới liếc nhìn đã bị Phương Lâm Thiên quát lớn, sau đó kéo tay Vũ Linh Đan, chỉ ra ngoài cửa: “Phiền cô ra ngoài cho tôi! Bây giờ cô đã không có tư cách bước vào văn phòng này.”

“Tôi chỉ lấy đồ thôi. Yên tâm, tôi không có hứng biết chuyện bẩn thỉu giữa anh và Vũ Hải Yến.” Vũ Linh Đan hất tay Phương Lâm Thiên, lạnh lùng nói.

“Cô nói bậy gì thế hả?” Ánh mắt Phương Lâm Thiên hơi hoảng loạn, nhưng vẫn cố giả vờ.

Vũ Linh Đan chỉ cảm thấy châm chọc. Quả nhiên là kẻ trong cuộc thì không thấy rõ, chắc cả công ty không ai không biết, chỉ có hai người này còn giả vờ giả vịt.

“Tôi nói, tôi chỉ đến lấy đồ thôi. Vũ Linh Đan nhắc lại, sau đó đi về phía bàn làm việc. Phương Lâm Thiên lập tức ngăn cản cô, nhưng tay cô đã chạm vào một cái USB.

Thứ này đúng là của Vũ Linh Đan. Phương Lâm Thiên không nhịn được nhíu mày, anh ta còn chưa có thời gian xem nó. Lúc phát hiện USB, Phương Lâm Thiên đã cảm thấy trong này có thứ gì đó rất quan trọng, ai dè Vũ Hải Yến lại đến đây. Bây giờ Vũ Linh Đan lại đến lấy USB, chứng tỏ phỏng đoán của anh ta là đúng.

“Vũ Linh Đan, cô còn dám giấu bí mật công ty hả?” Phương Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Vũ Linh Đan cầm chặt USB lắc lư trước mặt anh ta, cười khinh miệt: “Anh yên tâm, đây là USB tư nhân của tôi, không liên quan gì tới công ty.”

Sau đó cô ngang nhiên rời đi.

Vũ Hải Yến đã sớm không chờ nổi, mặc váy hai dây vội vã chạy ra nói: “Sao anh lại cho cô ta rời đi? Nếu không có tư liệu thì chắc chắn anh sẽ không thể hoàn thành công trình đúng hẹn.”