Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 263: Linh Đan, mẹ có lỗi với con




Câu nói này khiến tâm trạng Vũ Linh Đan tụt xuống thấp nhất. Vũ Linh Đan buồn bực nói: “Họ đối xử với mẹ như thế mà sao mẹ còn muốn về? Chẳng lẽ ở nhà con không thoải mái?”

“Không phải không phải.” Trần Tuyết Nhung liên tục phủ nhận. Có lẽ là nhận thấy sắc mặt khó coi của con gái mình, Trần Tuyết Nhung lưỡng lự một lát mới nói: “Vậy thì mẹ lại ở đây thêm hai ngày nhé.”

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Vũ Linh Đan nói: “Nhà con chính là nhà mẹ. Nếu mẹ chịu uất ức thì có thể đến đây bất cứ lúc nào.”

Trần Tuyết Nhung cười khẽ, tâm trạng hơi phức tạp. Đáng lẽ bà phải làm ô dù cho con gái, cuối cùng lại phải dựa dẫm vào con gái. Nghĩ đến chỗ xúc động, Trần Tuyết Nhung không nhịn được kêu Vũ Linh Đan. Vũ Linh Đan mờ mịt quay lại, thấy dáng vẻ chần chờ của bà, không khỏi nhìn chằm chằm bà nói: “Thực ra con mua căn nhà này là vì muốn được chung sống với mẹ. Con không cần gì khác, chỉ cần mẹ thôi.”

“Cho nên con mua căn nhà này là vì mẹ. Nếu ngay cả mẹ cũng thấy khó chịu thì e rằng con sẽ rất khó tiếp tục sống ở đây.” Vũ Linh Đan hít mũi, ánh mắt ngấn lệ. Cô không phải là người am hiểu bày tỏ cảm xúc, thế nên có những lời chỉ có thể nhắc đến chứ chưa từng nói nhiều.

Trần Tuyết Nhung sửng sốt, sau đó che miệng xoay người. Từ bờ vai khẽ run rẩy có thể thấy Trần Tuyết Nhung đang khóc.

Vũ Linh Đan không khỏi cảm khái, đi tới ôm lưng Trần Tuyết Nhung, khẽ kêu mẹ.

“Linh Đan, mẹ có lỗi với con.” Trần Tuyết Nhung áy náy rơi lệ. Trước kia bà chỉ cho rằng con gái nói đùa, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại thật sự mua một căn nhà. Không biết con bé đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, trả giá bao nhiêu cố gắng, mình đều không hề hay biết, cũng chưa từng tham dự vào.

“Mẹ áy náy quá.” Trần Tuyết Nhung kêu lên, hoàn toàn thả lỏng cảm xúc, cuối cùng hôm chặt Vũ Linh Đan, không nhịn được khẽ run rẩy.

Cuối cùng, Vũ Linh Đan mới thấy yên bình. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Tuyết Nhung, an ủi Trần Tuyết Nhung: “Con biết trong lòng mẹ vẫn nghĩ về con. Cho dù nhà họ Bùi không cho mẹ đến thăm con thì mẹ cũng vẫn lén lút đi thăm con. Hơn nữa con xảy ra chuyện gì, mẹ luôn là người đầu tiên biết tin, lo lắng cho con.”

“Bố con không làm thế à?” Theo Trần Tuyết Nhung, những gì mà Vũ Linh Đan nói không phải là chuyện quan trọng, đó chỉ là bản năng của người mẹ muốn bảo vệ con mình.

Vũ Linh Đan lắc đầu, ánh mắt đau khổ. Trần Tuyết Nhung thở dài một hơi, muốn nói gì đó mà lại ngừng. Bà chưa bao giờ hối hận vì đã sinh đứa con gái này, nhưng chưa bao giờ nghĩ sau khi sinh ra, con bé lại phải chịu bao nhiêu đau khổ.

“Không sao đâu, bây giờ con đã trưởng thành rồi, đã quen với việc trong mắt ông ta không có đứa con gái này.” Vũ Linh Đan nhún vai, ra vẻ như không quan tâm. Nước mắt Trần Tuyết Nhung lại vỡ đê, bà lau khóe mắt, áy náy nói: “Đều là lỗi của mẹ…”

“Mẹ, trước kia mẹ cũng không muốn thế mà, không ai có lỗi cả.” Vũ Linh Đan tiếp tục an ủi.

Mãi đến gần tám giờ, Vũ Linh Đan bảo đảm Trần Tuyết Nhung sẽ không khóc nữa, càng sẽ không trở về nhà họ Bùi thì mới bình tĩnh lại, sau đó đến công trường. Ai dè vừa đến nơi, cô phát hiện một người trẻ tuổi ở trong văn phòng của mình. Hỏi mới biết đó là người do tổng công ty phái đến.